lâu nay anh luôn mong rằng quan hệ giữa chúng ta hơn mức bạn hữu. Và
sau đêm kia, anh đã nghĩ có lẽ hy vọng của anh không đi tới tuyệt vọng.
Nhưng giờ…”
“Giờ em đã phá hỏng tất cả,” cô thì thầm. “Em rất xin lỗi.”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ; cô cảm nhận được anh đang kiềm chế một
thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó. “Em không nên xin lỗi vì không đáp lại
tình cảm của anh.”
“Nhưng Jem.” Cô bối rối, và chỉ còn nghĩ tới việc xóa đi nỗi đau của
anh, khiến anh ít bị tổn thương hơn. “Em đang xin lỗi vì hành động của
mình tối đó. Em quá sỗ sàng và cư xử thiếu đàng hoàng. Hẳn anh sẽ nghĩ
em…”
Anh ngạc nhiên ngước lên. “Tessa, em không thể nghĩ thế chứ? Anh
mới là người cư xử thiếu đàng hoàng. Từ lúc đó, anh không dám nhìn em
vì nghĩ em ghét anh lắm…”
“Em không bao giờ có thể ghét anh,” cô nói. “Em chưa từng gặp ai tốt
bụng và tử tế như anh. Em nghĩ anh thất vọng về em. Rằng anh ghét
em.”
Jem kinh hãi. “Sao anh có thể ghét em khi chính phút ngã lòng của
anh đã dẫn tới chuyện giữa chúng ta? Nếu anh không tuyệt vọng như thế,
anh sẽ kiềm chế được hơn.”
Ý anh ấy là anh ấy có thể kiềm chế mình, Tessa nghĩ. Anh ấy không
mong mình sẽ cư xử phải phép. Chắc anh ấy cho rằng bản chất của mình
là vậy. Cô lại chăm chú nhìn cửa sổ, hoặc chút chút gì đó mình nhìn
được. Cô thấy dòng sông, những con thuyền đen đúa dập dềnh trên sóng
nước, màn mưa hòa cùng nước sông.
“Tessa.” Anh chuyển sang ngồi cạnh cô, gương mặt căng thẳng, đẹp
đẽ của anh rất gần cô. “Anh biết những cô gái người phàm được dạy bảo
rằng họ không được quyến rũ đàn ông. Đàn ông yếu đuối và phụ nữ phải
kiềm chế họ. Anh đoan chắc Thợ Săn Bóng Tối rất khác. Bình đẳng hơn.
Cả hai được lựa chọn làm – điều chúng ta đã làm.”