với cơ thể, đôi mắt màu nâu lục nhạt, và lúc nào cũng nhiệt tình. Chị
luôn tin, dù cho mọi người cười tính lập dị của Henry, rằng khối óc đằng
sau đôi mắt đó rất sắc bén và tinh anh. Chị luôn nghĩ chỉ cần được bên
anh và được yêu anh, dù cho anh có yêu chị không, là đủ. Nhưng đó là
ngày trước.
“Charlotte,” giờ anh đang nói. “Anh biết vì sao em giận anh.”
Chị ngạc nhiên ngước lên. Anh thật sự tinh ý vậy sao? Tuy chị đã nói
chuyện với Tu Huynh Enoch, nhưng chị nghĩ không có ai nhận ra. Chị
còn chẳng mấy khi nghĩ tới chuyện đó, càng không nghĩ xem Henry sẽ
phản ứng thế nào khi biết tin. “Thật sao?”
“Vì anh không cùng em gặp Woolsey Scott.”
Nhẹ nhõm và thất vọng đồng thời dâng lên trong lòng Charlotte.
“Henry,” chị thở dài. “Không hẳn…”
“Anh không nhận ra,” anh nói. “Đôi lúc anh quá mải mê với những ý
tưởng của mình. Em biết mà, Lottie.”
Charlotte đỏ mặt. Anh hiếm khi gọi chị như vậy.
“Anh sẽ thay đổi nếu có thể. Trong mọi người trên thế giới này, anh
nghĩ em sẽ hiểu. Em biết… em biết nó không chỉ làm anh ngứa ngáy. Em
biết anh muốn tạo ra gì đó khiến thế giới tốt đẹp hơn, khiến cuộc sống
của Nephilim tốt đẹp hơn. Cũng như em khi điều hành Học Viện vậy. Và
dù anh biết trong lòng em anh chỉ đứng vị trí thứ hai…”
“Thứ hai?” Giọng Charlotte lên cao bất ngờ. “Anh đứng vị trí thứ hai
trong lòng em?”
“Không sao đâu, Lottie,” Henry dịu dàng vô cùng, “Anh biết em đồng
ý kết hôn với anh là vì có chồng thì mới được điều hành Học Viện, do
không ai chấp nhận một người phụ nữ độc thân ở vị trí lãnh đạo…”
“Henry.” Charlotte run rẩy đứng lên. “Sao anh dám nói điều kinh
khủng thế với em?”
Henry bối rối. “Anh nghĩ chuyện là thế…”