QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 183

Tay thiếu tá đi quanh phòng, môi dẩu ra như thể đang suy nghĩ nghiêm

túc về đề nghị của Armstrong.

“Người Anh có một câu thành ngữ, Lubji ạ. Đại khái là có công mài

sắt…”

Armstrong lại lộ vẻ bối rối.
“Một điều nữa anh phải hiểu là người Anh có lối chơi chữ thật tuyệt.

Nhưng với nhận thức về cái mà họ gọi là chơi đẹp, họ trở nên nguy hiểm
chết người khi phải bảo vệ vị trí của mình. Thôi được. Nếu anh muốn thăm
bà Lauber, chúng ta cần phải đi Dresden”.

“Dresden?”
“Đúng thế. Bà Lauber ở sâu trong khu vực thuộc quyền kiểm soát của

chúng tôi. Cái đó chỉ có lợi cho anh. Nhưng tôi không nghĩ chúng ta sẽ
thăm bà ta trong một vài ngày tới”.

“Sao vậy?” Armstrong hỏi.
“Anh vẫn còn phải học nhiều về người Anh, Lubji ạ. Anh đừng nghĩ

rằng thông thạo ngôn ngữ của họ thì cũng có nghĩa là anh đã hiểu cách suy
nghĩ của họ rồi. Người Anh rất thích những chuyện sự vụ. Ngày mai anh
về, họ sẽ nghi ngờ ngay. Song tuần sau mới về, thì họ lại chẳng nghĩ gì cả”.

“Vậy thì tôi phải nói với họ thế nào khi về?”
“Hãy nói tôi là người kín đáo, còn anh thì vẫn đang thăm dò nông sâu”.

Tulpanov lại mỉm cười. “Nhưng anh có thể nói với họ rằng tôi hỏi anh về
một người tên là Arbuthnot, Piers Arbuthnot, có phải anh ta sắp được cử
đến Berlin không. Anh trả lời tôi rằng anh chưa bao giờ nghe thấy tên đó,
nhưng anh sẽ cố gắng tìm hiểu”.

Chiều đó, Armstrong báo cáo lại hầu hết câu chuyện với Tulpanov. Anh

cứ nghĩ sẽ được giải thích Arbuthnot là ai và khi nào anh ta tới Berlin,
nhưng Forsdyke chỉ nói: “Anh ta đang thử thách anh đấy. Anh ta biết chính
xác Arbuthnot là ai và khi nào thì đến Berlin. Vậy tới hôm nào anh mới lại
có cớ xác đáng để trở lại khu vực người Nga?”

“Thứ Tư hoặc thứ Năm tới, tôi có cuộc họp hàng tháng với họ về chuyện

cung cấp giấy in báo”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.