QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 187

khi chiến tranh kết thúc sẽ hoàn lại cho ông ta”.

“À, tất nhiên tôi sẽ rất vui lòng làm việc đó”, bà ta nói, lại run rẩy vì

lạnh. “Nhưng đáng buồn là tôi chẳng giữ cổ phần nào cả. Có lẽ Klaus để lại
di chúc…”

“Rất tiếc là không, thưa bà Lauber. Hoặc giả là có, nhưng chúng tôi

không tìm thấy”.

“Klaus không thế đâu. Ông ấy bao giờ cũng rất tỉ mỉ. Có lẽ nó thất lạc

đâu đó trong khu người Nga cũng nên. Anh biết không? Không thể tin
người Nga được đâu”, bà thầm thì.

Armstrong gật đầu tán thành. “Cái đó cũng không sao”, anh nói, lại cầm

tay bà. “Tôi có trong tay một tài liệu ủy quyền cho tôi, nếu Arno Shultz còn
sống và được chúng tôi tìm thấy, ông ta sẽ được nhận lại số cổ phần của
mình”.

Bà Lauber mỉm cười. “Cảm ơn anh”, bà nói. “Tôi rất mừng khi biết vấn

đề này được giao vào tay một sĩ quan Anh”.

Armstrong mở cặp, lấy ra bản hợp đồng. Lật trang cuối cùng, anh chỉ

cho bà hai chỗ đánh dấu bút chì, rồi đưa bút cho bà. Bà đặt bút ký ngoằn
ngoèo giữa hai ô đánh dấu mà chẳng cần đọc xem hợp đồng nói gì. Khi
mực đã ráo, Armstrong cho tài liệu đó vào cặp và đóng chặt lại. Anh mỉm
cười nhìn bà Lauber.

“Tôi phải trở lại Berlin bây giờ”, anh nói và đứng dậy. “Tôi sẽ cố gắng

hết sức để tìm bằng được Arno Schultz, nếu ông ta còn sống”.

“Cảm ơn anh”, bà Lauber nói, từ từ đứng dậy tiễn anh ra cửa. “Tạm

biệt”, bà nói khi anh bước ra ngoài. “Anh thật tử tế, vì tôi mà đi cả một
quãng đường xa như thế”. Bà mỉm cười yếu ớt.

“Thế nào?” Tulpanov hỏi khi Armstrong ngồi vào ghế.
“Bà ta đã ký thoả thuận”.
“Tôi nghĩ bà ta sẽ làm điều đó”, Tulpanov nói. Chiếc xe xoay một vòng

và bắt đầu chặng đường trở lại Berlin.

“Vậy tới đây thì thế nào? Armstrong hỏi.
“Bây giờ thì anh đã tung đồng tiền lên rồi”, viên thiếu tá KGB nói. “Anh

đã thắng và quyết định cầm chầy giữ khung gỗ. Nhưng tôi phải nói, cái mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.