QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 204

bận, lúc thì chuông đổ mà không ai nghe”. Anh nhìn dao dĩa trên bàn trước
mặt cô. “Đừng nói với tôi là cô chưa ăn uống gì”.

“Không, tôi không cảm thấy đói”, nàng nói, cầm tay anh. “Nhưng anh

thì chắc là đói lả, mà tôi cuộc là anh vẫn muốn ăn mừng thắng lợi. Vậy nếu
được chọn, anh thích làm gì nhất?”.

***

Sáng hôm sau, khi đến văn phòng, Townsend thấy Bunty tay cầm một

tập giấy đứng cạnh bàn anh, trông như đã từ rất lâu.

“Có chuyện ư?” Anh hỏi sau khi khép cửa lại.
“Không. Có điều cậu quên là tôi sẽ được nghỉ hưu từ cuối tháng này”.
“Tôi đâu có quên”, anh nói rồi ngồi vào bàn. “Nhưng tôi không nghĩ…”
“Công ty quy định rất rõ về vấn đề này”, Bunty nói. “Khi nhân viên nữ

đến tuổi sáu mươi…”

“Bà không bao giờ sáu mươi cả, Bunty ạ”.
“…thì được nghỉ hưu kể từ thứ sáu cuối cùng của tháng đó”.
“Quy định là để người ta vi phạm”.
“Bố anh nói quy định đó không có ngoại lệ, và tôi đã hoàn toàn đồng ý

với ông”.

“Nhưng lúc này tôi không có thời gian tìm người thay bà, Bunty ạ. Nào

là tiếp quản tờ Chronicle, rồi…”

“Tôi đã tính trước rồi”, bà vẫn không chịu nhượng bộ. “Tôi đã tìm được

cho cậu người thay thế lý tưởng”.

“Nhưng các tiêu chuẩn của cô ta thế nào?” Anh hỏi, đã sẵn sàng gạt

phăng là không thích hợp.

“Cô ta tử tế, nhưng điều quan trọng hơn, cô ta là con cháu của dòng họ

Edinburgh”.

Townsend không nghĩ ra câu trả lời thích hợp. “Thôi được. Bà hãy sắp

xếp cho cô ta đến gặp tôi”. Anh ngừng lại. “Lúc nào đó của tháng tới”.

“Hiện cô ta đang ở ngoài chỗ tôi. Cậu có thể cho cô ta vào gặp ngay bây

giờ”, Bunty nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.