QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 213

Hahn đưa khách ra tận cửa, nồng nhiệt bắt tay từ biệt. Armstrong đi qua

đường, thả bộ dọc theo phố mà không gọi lái xe. Anh dừng lại khi tới một
quán rượu có tên là Joe, tự hỏi không biết trước chiến tranh nó mang tên gì.
Anh bước vào quán trong khi Benson dừng xe ở cuối đường, cách đó
khoảng một trăm mét.

Anh gọi một cốc coca cola, rồi tới ngồi ở góc quầy. Anh mừng vì không

ai nhận ra anh, hoặc mò đến chỗ anh ngồi. Sau cốc thứ ba, anh kiểm tra lại
số tiền 410 đôla. Đêm nay sẽ phải ngồi lâu, anh nghĩ.

***

“Anh ta biến đâu rồi?” Forsdyke hỏi.
“Đại úy Armstrong phải đến khu vực của Mỹ ngay trước bữa trưa, thưa

ngài”, Sally trả lời. “Có việc rất gấp sau khi ông ấy gặp đại tá Oakshott.
Nhưng trước khi đi, ông ấy có dặn tôi nếu ngài gọi thì hẹn cho ông ấy được
gặp”.

“Chu đáo quá”, Forsdyke mỉa mai. “Có chuyện gấp trong khu vực của

Anh. Tôi rất cảm ơn nếu đại úy Armstrong có mặt tại phòng tôi lúc 9 giờ
sáng ngày mai”.

“Thưa thiếu tá Forsdyke. Khi ông ấy về tôi sẽ báo lại ngay”, Sally nói.

Cô muốn liên lạc ngay với anh, nhưng hiềm nỗi không biết anh đang ở đâu.

***

“Lại bài năm lá như mọi khi chứ?” Max nói, đẩy chai bia cùng cái mở

qua phía bên kia bàn.

“Được thôi”, Armstrong vừa nói vừa trộn bài.
“Tôi có linh cảm về buổi tối nay anh bạn ạ”, Max vừa nói vừa cởi áo

ngoài treo lên tay ghế. “Tôi hy vọng là anh có đủ tiền mà đốt”. Anh ta từ từ
rót bia vào cốc.

“Cũng đủ”, Armstrong trả lời. Anh chỉ nhấm nháp chút bia vì biết rằng

trong vài tiếng tới, anh cần phải tỉnh. Khi anh trộn xong, Max sẻ bài, rồi
châm thuốc. Hết tiếng đầu tiên, Armstrong được 70 đô. Anh nghe phía bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.