QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 220

ạ. Nhưng tôi cũng xin nhắc rằng cho dù anh nghĩ mình có thế lực thế nào đi
nữa, tôi vẫn cao hơn anh. Và có lẽ quan trọng hơn, tôi hoàn toàn không có
ý định xuất hiện trên trang nhất của cái giẻ rách đáng sợ của anh đâu. Vì
thế anh có thể đừng dại dột làm mình làm mẩy, mà hãy tiếp tục với công
việc hiện nay”.

Im lặng kéo dài. “Anh muốn tôi chuyển một gói đồ”, cuối cùng

Armstrong nói.

“Đúng thế”, viên thiếu tá trả lời. Anh ta mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp

giống hộp giầy đưa cho Armstrong. “Hãy chuyển cho thiếu tá Tulpanov
sớm nhất”.

Armstrong kẹp hộp vào nách, chào theo cách hơi cường điệu rồi ra khỏi

văn phòng.

“Khu người Nga”, anh vừa quát vừa trèo vào xe.
“Vâng, thưa ngài”, Benson nói, hài lòng vì ít nhất cũng đã có đủ thời

gian kéo vài hơi thuốc. Vài phút sau khi xe vào khu vực của Nga,
Armstrong ra lệnh cho xe ghé lại bên đường.

“Đừng chạy đâu cho tới khi tôi quay lại”, anh nói, bước ra khỏi xe, đi về

phía quảng trường Lenin.

“Xin lỗi ngài”, Benson nhảy ra khỏi xe, chạy vội theo.
Armstrong quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn người lái xe. “Cái gì?”
“Ngài có cần cái này không ạ?” Anh ta hỏi, giơ ra chiếc hộp giấy màu

vàng.

Armstrong giật chiếc hộp, bỏ đi không nói gì. Benson tự hỏi không biết

có phải sếp mình tới thăm bồ hay không, nhưng lúc này mới có mười giờ.

Mấy phút sau khi đến quảng trường Lenin, Armstrong cũng đã bớt bực

dọc. Anh đi thẳng vào tòa nhà, leo cầu thang qua phòng chỗ cô thư ký đang
ngồi, sục thẳng vào văn phòng của Tulpanov.

“Xin lỗi ngài”, cô thư ký đang ngồi gọi với theo, nhưng đã quá muộn.

Armstrong đến cửa văn phòng trước khi cô ta đuổi kịp. Anh đẩy cửa bước
vào.

Anh đứng chết lặng khi thấy người mà Tulpanov đang nói chuyện là ai.

“Xin lỗi ngài”, anh lắp bắp, vội vàng quay lui, suýt đâm sầm vào cô thư ký

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.