QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 234

thấy ngay. Sam từ đường lớn ngoặt vào, cho xe chạy chậm lại khi qua
những chiếc cổng bằng sắt trên con đường dài lên nhà. Họ dừng xe bên
ngoài chiếc cổng xây khá đẹp.

Townsend ấn mạnh lên chiếc chuông cửa màu đen to tướng, kiên nhẫn

chờ, bài vở chuẩn bị sẵn: Xin lỗi chiều Chủ nhật mà quấy rầy ông, nhưng
tôi hy vọng có thể nói chuyện với ông Ampthill.

Một phụ nữ trung niên trong bộ đồ in hoa ra mở cửa. Bà ta có vẻ như đã

đợi sẵn.

“Bà Ampthill phải không ạ?”
“Vâng. Tôi giúp gì được anh?”
“Tên tôi là Keith Townsend. Xin lỗi chiều Chủ nhật mà quấy rầy bà,

nhưng tôi hy vọng có thể nói chuyện với chồng bà”.

“Cháu gái tôi nói đúng”, bà Ampthill bảo. “Anh không phải người ở

đây, nếu không anh đã biết Ben bao giờ cũng ở văn phòng mỏ từ thứ Hai
đến thứ Sáu, thứ Bảy nghỉ chơi gôn, sáng Chủ nhật đi lễ nhà thờ, chiều ngồi
ở đài phát thanh nghe tường thuật cricket. Tôi nghĩ đó là lý do duy nhất ông
mua đài phát thanh này”.

Townsend mỉm cười trước thông tin ấy. “Cảm ơn bà Ampthill. Xin lỗi

đã làm phiền bà”.

“Không sao”, bà ta trả lời, nhìn anh chạy về xe.
“Trở lại đài phát thanh”, Townsend nói, không muốn thú nhận với Sam

là mình lầm.

Lần thứ hai anh hỏi ngay: “Sao cô không bảo tôi chú cô đang ở đây?”
“Vì anh không hỏi”, cô gái nhấm nhẳng trả lời, vẫn tiếp tục đan mà

không buồn nhìn lên.

“Vậy chính xác là ông ấy ở chỗ nào?”
“Trong văn phòng”.
“Văn phòng ông ấy ở đâu?”
“Trên tầng ba”.
“Trong nhà này à?”.
“Tất nhiên”, cô ta nói, nhìn anh như nhìn một kẻ tâm thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.