QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 235

Vì không có thang máy, Townsend phải leo bộ lên tầng ba. Anh nhìn

ngược nhìn xuôi hành lang, nhưng không có dấu hiệu nào để phân biệt đâu
là văn phòng ông Ampthill. Anh gõ mấy cửa liền mới nghe có tiếng đáp:
“Vào đi”.

Townsend đẩy cửa vào thì thấy một ông đầu hói, to béo mặc áo may ô,

chân gác lên bàn. Ông ta đang nghe những hiệp cuối cùng của trận mà buổi
chiều Townsend vừa nghe. Ông ta xoay người lại, nhìn anh và bảo: “Ngồi
xuống đi, Townsend. Nhưng đừng nói gì vội, vì chúng ta chỉ còn mười một
điểm nữa là thắng”.

“Tôi cũng là cổ động viên của đội New South Wales”, Townsend nói.
Ben Ampthill mỉm cười khi trái bóng tiếp theo chạy hết chiều sân. Vẫn

không nhìn Townsend, ông ngửa người đưa cho anh chai Resch’s cùng cái
mở bia.

“Xong vài quả nữa là tôi sẽ nói chuyện với anh”, ông ta bảo.
Không ai nói thêm câu nào cho đến hết trận. Sau đó ông Ampthill vươn

người, giơ nắm tay lên trời nói. “Vậy là chúng ta đã có thể giành cúp
Shefield được rồi”. Ông bỏ chân trên bàn xuống, xoay người, chìa tay nói.
“Tôi là Ben Ampthill”.

“Keith Townsend”.
Ampthill gật đầu. “Tôi đã biết tên anh. Vợ tôi gọi điện nói anh có đến

đằng nhà. Bà nghĩ anh chắc là người chào hàng vì thấy mặc complet, thắt
cravate vào chiều Chủ nhật”.

Townsend cố nhịn cười. “Không, ông Ampthill ạ. Tôi không phải…”.
“Cứ gọi tôi là Ben, ở đây mọi người đều gọi thế”.
“Không phải, Ben ạ. Tôi không phải người bán, mà là người mua”.
“Anh hy vọng mua gì, anh bạn trẻ?”.
“Đài phát thanh của ông”.
“Đài này không bán, Keith ạ. Trừ khi anh mua luôn tờ báo địa phương,

một khách sạn không có sao nào cùng hai mỏ than. Bởi vì đó là toàn bộ tài
sản của một công ty”.

“Ai là chủ công ty?” Townsend hỏi. “Rất có thể các cổ đông sẽ xem

xét…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.