QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 241

“Anh đã mất mười một năm để phát hiện ra điều đó”, Keith nói, khom

người về phía trước để có thể mặc chiếc áo đuôi tôm vào.

“Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều nhận ra nó”, Sam nói. “Nhưng cuối cùng,

tôi không còn chịu được chuyện cô ta cứ ỉ eo về việc không bao giờ biết
chính xác lúc nào tôi về nhà”.

“Không bao giờ biết chắc khi nào anh về nhà ư?” Keith hỏi lại khi xe lại

vào đoạn đường vòng.

“Vâng. Cô ta không hiểu nổi tại sao tôi không chấm dứt công việc vào

lúc năm giờ tối như những người chồng khác”.

“Tôi thì quá hiểu”, Keith nói. “Anh không phải là người duy nhất gặp

chuyện đó”. Cả hai không nói gì thêm. Sam tập trung chọn làn đường đỡ
ách tắc nhất để có thể tiết kiệm được vài giây, còn Keith nghĩ đến Susan
trong khi anh cố thắt lại cravate đến lần thứ ba.

Keith đang gài bông cẩm chướng lên ve áo thì xe vòng vào đoạn đường

để đến nhà thờ Thánh Peter. Anh nghe tiếng chuông và người đầu tiên anh
thấy đang đứng giữa đường nhìn về phía họ với vẻ mặt lo lắng là Bruce
Kelly. Khi nhận ra chiếc xe, vẻ mặt anh ta đầy mừng rỡ.

“Đúng như tôi hứa, thưa ngài”, Sam nói khi cho xe về số. “Tôi đã đến

trước năm phút”.

“Rồi mất mười một năm để hối tiếc”, Keith nói nhỏ.
“Xin lỗi, ngài bảo gì ạ?” Sam hỏi khi hãm phanh, cho xe chậm lại.
“Không có gì đâu, Sam. Chỉ có điều anh đã làm tôi nhận ra rằng đây là

một canh bạc mà tôi chưa muốn tham gia”. Anh ngừng lại một chút và
đúng khi xe dừng lại, anh nói với giọng cương quyết. “Đừng dừng lại, Sam.
Cứ cho xe chạy tiếp đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.