QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 249

“Tôi thật sự ngạc nhiên. Thường ngày ông ta là người rất cẩn thận”.
“Tôi không còn cách lựa chọn nào khác hơn là đuổi việc ông ta ngay tại

chỗ”, Armstrong nói, nhìn thẳng mặt Schultz.

“Không còn cách nào khác”, Schultz nói. “Tất nhiên rồi”. Ông ta có vẻ

buồn. “Nhưng tôi e rằng tác hại của bài báo thì không thể cứu vãn được
nữa”.

“Tôi vẫn không hiểu”, Armstrong nói. “Tôi đã thu hồi hết, chỉ sót lại rất

ít”.

“Vâng, tôi biết việc đó. Thực tế ông đã không thể làm gì hơn. Nhưng khi

qua trạm kiểm soát, tôi mới mua tờ báo trong khu vực của Nga. Tôi vừa về
nhà được vài phút thì Julius gọi cho biết chuông điện thoại nhà ông ấy réo
liên tục trong một tiếng vừa qua, phần lớn là của những đại lý bán lẻ đang
lo lắng. Tôi hứa là sẽ đến thẳng đây xem tại sao lại có chuyện đó”.

“Ông có thể nói với bạn của ông rằng sáng ra, tôi sẽ cho điều tra ngay”,

Armstrong hứa. “Và tôi sẽ đích thân làm việc đó”. Anh bỏ tay áo xuống,
mặc áo khoác. “Tôi đang cho xếp đợt báo thứ hai lên xe thì ông về. Có lẽ
ông làm nốt giùm tôi. Vợ tôi…”.

“Tất nhiên. Tất nhiên rồi”, Arno nói.
Armstrong rời tòa báo, trong đầu vẫn còn ngân vang câu nói sau cùng

của Arno: “Ông không thể làm gì hơn, đại úy Armstrong ạ. Ông không thể
làm gì hơn được”.

Armstrong phải đồng ý với ông ta.

***

Armstrong không ngạc nhiên, mới sáng hôm sau, Julius đã gọi điện

thoại.

“Rất tiếc đã xảy ra chuyện vừa rồi”, anh nói ngay trước khi Hahn kịp nói

gì.

“Đó không phải lỗi tại ông”, Hahn nói. “Arno đã giải thích nếu ông

không kịp can thiệp thì sự thể còn tồi tệ hơn. Nhưng bây giờ tôi sợ rằng lại
phải nhờ ông giúp đỡ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.