QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 297

Khi họ tới phòng đợi, Townsend để mặc Kate làm thủ tục vào sân băng

trong khi anh ra ngoài tìm chỗ gọi điện. Anh phải xếp hàng sau ba người để
đợi nói chuyện ở chiếc máy điện thoại duy nhất có hoạt động. Khi cuối
cùng đã đến lượt, anh quay số nhà riêng của Henry. Máy bận. Anh cố quay
số ba lần nữa, nhưng ống nghe vẫn tiếp tục phát ra những tiếng tít tít đều
đặn. Khi anh bắt đầu quay số Cao ủy Úc, tiếng loa chợt thông báo tất cả các
hành khách còn lại cần rời khỏi chỗ, vì cửa sắp đóng. Số máy Cao ủy bắt
đầu đổ chuông, Townsend đảo mắt nhìn quanh và thấy phòng đợi chẳng
còn ai ngoài anh và Kate. Anh ra hiệu cho nàng đi ra máy bay. Townsend
để chuông reo một lát nữa, nhưng không có ai trả lời. Anh bỏ cuộc và đặt
ống nghe về chỗ cũ, sau đó chạy ra đường băng và thấy Kate đang đợi ở
cửa máy bay. Khi họ vào trong, cửa máy bay liền đóng lại sau lưng họ.

“Ông có gặp may không?” Kate hỏi khi bắt đầu thắt dây an toàn.
“Không,” Townsend nói. “Máy của Henry luôn bận, còn ở chỗ Cao ủy

thì chẳng có ai trả lời”.

Kate vẫn im lặng khi máy bay lướt trên đường băng. Khi nó bắt đầu

dừng lại, nàng nói. “Trong khi ông gọi điện, tôi đã nghĩ. Điều này không
phải là tình cờ”.

Máy bay bắt đầu tăng tốc lướt dọc đường băng trong khi Townsend vội

thắt dây an toàn.

“Cô muốn ám chỉ điều gì?”
“Một giờ trước”, Kate nói
“Tôi chẳng hiểu cô đang nói về chuyện gì”
“Vâng, hãy bắt đầu từ chiếc vé của tôi”.
“Vé của cô làm sao” Keith không hiểu.
“Vâng. Làm sao Qantas biết được tên tôi để ghi vào đó”
“Tôi cho là Cao ủy đã nói cho họ”
“Nhưng làm sao ông ấy có thể nói được?” Kate vặn. “Khi gửi cho ông

giấy mời dự ăn tối, ông ấy đã không ghi tên tôi, vì không hề biết là tôi đi
cùng ông”.

“Anh ta có thể hỏi người quản lý khách sạn”.
“Cũng có thể. Nhưng vẫn còn điều gì đó khiến tôi băn khoăn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.