Lubji đang cố thương lượng đổi mười hai củ khoai và ba chiếc cúc áo
lấy một chiếc xô không bị thủng thì thấy một ông già chỉnh tề trong chiếc
áo khoác dài đen đang đứng cạnh, kiên nhẫn chờ cho cậu đổi chác xong.
Vừa nhìn lên và nhận ra người đó, cậu đứng dậy chào. “Chào bác
Lekski” và vội vàng xua một khách hàng khác đi.
Ông già bước tới, cúi người và bắt đầu nhặt lên những thứ cậu bày bán.
Lubji không thể tin người chủ hiệu kim hoàn lại quan tâm đến những món
hàng của cậu. Lúc đầu, ông Lekski xem đồng xu cũ có hình Nga Hoàng.
Ông xem xét nó rất kỹ. Lubji nhận ra rằng ông không thực sự quan tâm đến
đồng xu nọ; đó chỉ là một thủ thuật mà cậu đã thấy ông sử dụng nhiều lần
trước khi hỏi giá thứ hàng mà ông thực sự muốn mua. “Không bao giờ
được để họ biết mình cần thứ gì”, ông đã nói với cậu cả trăm lần như thế.
Lubji kiên nhẫn chờ cho ông già đánh mắt vào vật để ở giữa.
“Cái này cháu muốn bao nhiêu” ông chủ hiệu kim hoàn hỏi, nhặt chiếc
nhẫn vàng lên.
“Bác trả cháu bao nhiêu?” Cậu bé hỏi, dùng đúng cái mẹo ông dạy.
“Một trăm koruna”, ông bảo.
Lubji không biết nên phản ứng thế nào vì chưa ai trả giá cậu thứ gì quá
mười koruna. Rồi cậu nhớ đến nguyên tắc của ông thầy dạy: “Hãy nói giá
gấp ba và bán với giá gấp đôi”. Cậu ngước nhìn ông thầy. “Ba trăm
koruna”.
Ông chủ hiệu kim hoàn cúi xuống đặt cái nhẫn về vị trí cũ. “Hai trăm là
cái giá cao nhất bác trả”, ông nói dứt khoát.
“Hai trăm năm mươi”, nó nèo thêm.
Ông Lekski không nói gì, tiếp tục ngắm cái nhẫn. “Hai trăm hai mươi
lăm”, cuối cùng ông nói, “với điều kiện cháu kèm thêm đồng xu kia”.
Lubji lập tức gật đầu, cố giấu niềm vui bán được giá cao.
Ông Lekski rút từ trong túi quần ra chiếc ví, đếm đủ hai trăm hai mươi
lăm koruna trao cho Lubji, rồi nhặt đồng xu cổ và chiếc nhẫn vàng nặng
cho vào túi. Lubji nhìn ông già, tự hỏi không biết ông còn gì để dạy nó nữa
không.