QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 394

“Điều đó chẳng có liên quan gì, và anh biết thế.”
“Có một yếu tố khác có thể khiến độc giả của ta quan tâm.”
“Đó là gì?”
“Cô ấy là người Hồi giáo. Đã sinh một đứa con ngoài giá thú, cô ấy

không bao giờ có thể hy vọng được cưới. Họ nghiêm khắc với những
chuyện như thế này hơn cả nhà thờ Thiên chúa Anh.” Viên tổng biên tập
lấy từ tập hồ sơ ra một bức ảnh và đặt nó lên bàn Armstrong. Anh liếc nhìn
bức ảnh chụp một phụ nữ Châu Á quyến rũ đang bế một đứa trẻ trong tay.
Đứa trẻ giống cha của nó như hai giọt nước.

Armstrong nhìn lại Sharpe, “Làm thế nào mà anh biết được tôi muốn

thảo luận vấn đề này với anh?”

“Tôi đoán ông hủy bỏ bữa trưa của chúng ta vì muốn tán gẫu với Ray

Atkins về những thay đổi của thành phố Bradford đã bị xếp xó trong mùa
này.”

“Đừng có chế nhạo tôi,” Armstrong gầm lên. “Anh sẽ phải chấm dứt

cuộc điều tra này ngay lập tức. Nếu tôi nhìn thấy bất kỳ một lời nói bóng
gió về câu chuyện này trên bất kỳ tờ báo nào của tôi thì sáng hôm sau anh
không cần phải báo cáo về công việc.”

“Nhưng…” viên Tổng biên tập nói.
“Và anh có thể để lại tài liệu trên bàn tôi.”
“Tôi có thể làm gì?”
Armstrong nhìn trừng trừng cho tới khi anh ta ngoan ngoãn đặt tập hồ sơ

nặng lên bàn, sau đó quay người bước ra mà không thèm nói thêm một lời
nào.

Armstrong nguyền rủa một hồi. Nếu bây giờ sa thải Sharpe, việc đầu

tiên anh ta làm sẽ là băng qua đường và đưa câu chuyện cho tờ Globe. Anh
đi đến quyết định là sẽ bắt anh ta trả giá đắt bằng cách khác. Anh nhấc máy.
“Pamela, gọi cho tôi ngài Atkins.”

Chỉ lát sau Atkins đã ở máy. “Đây là đường dây công cộng phải không?”

Armstrong hỏi, biết rằng các nhân viên dân sự có thể nghe thấy cuộc nói
chuyện trong trường hợp các bộ trưởng ủy thác cho họ những công việc mà
sau đó họ sẽ phải theo dõi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.