QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 397

Sharpe kể cho Townsend biết chi tiết về cuộc nói chuyện đã diễn ra giữa

anh ta và Armstrong sau hôm anh ta ăn trưa với Ray Atkins và đợi phản
ứng của người nghe.

“Ray Atkins.” Townsend nói.
“Vâng, Bộ trưởng Công nghiệp.”
“Người sẽ ra quyết định cuối cùng về việc ai sẽ được kiểm soát tờ

Citizen.”

“Đúng thế. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ ông muốn biết ngay lập tức,”

Sharpe nói.

“Và Armstrong đang giữ tập tài liệu?”
“Vâng, song người ta chỉ cho tôi ít ngày để sao lại tất cả. Nếu ông tung

chuyện này lên trang nhất của tờ Globe, tôi chắc rằng trong hoàn cảnh ấy
Ủy ban Hợp nhất và Độc quyền sẽ không tính đến Armstrong nữa.”

“Có lẽ,” Townsend nói. “Khi nào ông ráp nối xong các bằng chứng, hãy

gửi trực tiếp nó cho tôi. Hãy ghi những chữ đầu họ tên tôi là K. R. T vào
góc dưới bên trái của gói tài liệu, điều đó sẽ đảm bảo rằng không một ai mở
nó.”

Sharpe gật đầu. “Hãy cho tôi một tuần, hay tốt hơn là 15 ngày.”
“Và nếu rút cục tôi trở thành chủ bút của tờ Citizen,” Townsend nói,

“ông có thể chắc rằng sẽ có một chỗ cho ông trong tờ báo bất cứ lúc nào
ông muốn.”

Sharpe đã định hỏi xem mình sẽ nhận công việc gì thì Townsend nói

thêm. “Đừng rời khách sạn trong vòng 10 phút nữa.” Khi anh bước ra phố,
người phục vụ khẽ đưa tay chạm vào vành mũ. Townsend lái xe quay lại
phố Fleet, tin chắc rằng Citizen giờ đây sẽ rơi vào tay anh.

Một người hầu bàn đã nhìn thấy hai người đàn ông không đến cùng

nhau và không đi cùng nhau, đã đợi tới lúc không bị ai quan sát để nhấc
điện thoại lên.

Mười ngày sau hai phong bì được gửi tới văn phòng Townsend với hàng

chữ K. R. T in đậm ở góc dưới bên trái. Heather không mở mà để nguyên
chúng lên bàn anh. Cái đầu tiên là của một cựu nhân viên của New York
Times đã cung cấp cho anh danh sách đầy đủ các cửa hàng có báo cáo danh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.