QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 438

mà nói, anh ta không nghĩ đấy là loại phụ nữ mà ngài Townsend thích. Anh
ta nổ máy và bám sau chiếc taxi đến Carlyle, nhìn họ đi vào Madison và
biến mất sau cánh cửa.

Townsend dẫn Angela vào phòng ăn ở tầng một, hy vọng người quản lý

không nhớ tên anh.

“Chào ngài,” ông ta nói. “Ngài có đặt bàn trước không?”
“Không,” Townsend đáp. “Nhưng tôi đang nghỉ ở khách sạn này.”
Người quản lý cau mày. “Tôi rất tiếc, thưa ngài, nhưng tôi không thể xếp

chỗ cho ngài, ít nhất là 30 phút nữa. Tất nhiên, ngài có thể được phục vụ tại
phòng, nếu ngài muốn.”

“Không, chúng tôi sẽ đợi ở quầy bar,” Townsend nói.
“Thực sự là tôi có cuộc hẹn vào sáng sớm mai,” Angela nói. “Và tôi

không thể đến muộn được.”

“Hay là chúng ta kiếm một tiệm ăn nào đó?”
“Tôi sẽ vui nếu được ăn trong phòng của ông, nhưng tới 11 giờ là tôi

phải đi rồi.”

“Đúng ý tôi.” Townsend nói. Ông quay lại phía người quản lý và bảo,

“Chúng tôi sẽ ăn tối ở phòng."

Ông ta hơi cúi đầu. “Tôi sẽ cho người lên đó ngay bây giờ. Số phòng

của ngài bao nhiêu, xin lỗi ngài?”

“712,” Townsend nói. Ông đưa Angela ra khỏi phòng ăn. Khi đi dọc

hành lang họ lướt qua căn phòng Bobby Schultz đang biểu diễn.

“Giờ đây ông ấy đã thật sự tài năng,” Angela nói khi họ đi về phía thang

máy. Townsend gật đầu và mỉm cười. Họ nhập vào một nhóm khách ngay
trước cánh cửa đóng kín, và ông ấn nút tầng 17. Khi họ bước ra ngoài cô
tặng ông một nụ cười căng thẳng. Ông muốn an ủi cô rằng cơ thể cô không
phải là cái khiến ông quan tâm.

Townsend vặn khóa và đẩy cửa để Angela bước vào. Ông yên tâm khi

nhìn thấy chai champagne được ca ngợi mà ông không buồn mở vẫn nằm
trên chiếc bàn giữa phòng. Cô cởi áo khoác và quẳng nó lên chiếc ghế gần
nhất trong khi ông bóc chiếc chụp màu vàng khỏi cổ chai, sau đó nhẹ nhàng
mở nút và rót đầy đến miệng hai ly.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.