QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 48

Bà biết con bà thông minh, có lẽ còn xuất chúng nữa, nhưng bà cũng hiểu
rằng việc được nhận vào học ở đó chỉ có thể là do tiếng tăm của ông cậu.

Lúc đầu, khi được biết có học bổng đi học, Lubji cố không tỏ ra hoảng

hốt. Mặc dù chỉ được phép ra chợ vào buổi chiều, nhưng cậu đã kiếm đủ
tiền để sắm cho mỗi người trong nhà một đôi giầy và hai bữa ăn hàng ngày.
Cậu muốn giải thích với mẹ rằng làm giáo sĩ chẳng có nghĩa lý gì một khi
cái mà cậu muốn là có một cửa hàng trong cái lô còn trống bên cạnh cửa
hàng của ông Lekski.

Ông Lekski đóng cửa hiệu để lái xe đưa chàng thiếu niên đến trường.

Trên con đường dài ấy, cậu nói với ông già rằng hy vọng một ngày nào đó
sau khi học xong, cậu sẽ tiếp quản cửa hiệu của ông. Lubji chỉ muốn quay
về nhà ngay và chỉ sau khi bị thuyết phục mãi cậu mới cầm chiếc túi da
nhỏ, vật cuối cùng mà cậu trao đổi chiều hôm trước, để bước qua chiếc
cổng đá to tướng vào trường. Nếu Lekski không nói thêm ông sẽ không bao
giờ nhận Lubji vào làm trong cửa hàng, trừ phi cậu học hết năm năm ở
trường, có lẽ cậu đã bỏ về.

Lubji nhanh chóng phát hiện ra rằng, ở trường, hầu như không có học

trò nào thuộc gia đình nghèo hèn như cậu. Một vài đứa cùng lớp đã nói trực
tiếp hoặc gián tiếp, là cậu không phải loại người chúng muốn giao thiệp.
Những tuần sau đó, cậu cũng phát hiện thêm rằng những trò tiểu xảo mà
cậu học được ngoài chợ chẳng có ích gì trong một thể chế như ở đây, cho
dù ngay cả đứa thành kiến nhất cũng không thể phủ nhận được việc cậu có
năng khiếu ngôn ngữ bẩm sinh. Và chắc chắn những giờ học dài, ít ngủ và
kỷ luật chặt chẽ không làm cậu bé từ Douski lo ngại.

Vào cuối năm học đầu tiên tại Ostrava, Lubji đứng ở nửa trên của lớp

trong tất cả các môn. Cậu đứng đầu môn toán, thứ ba môn tiếng Hung -
hiện đã trở thành ngôn ngữ thứ hai của cậu. Nhưng ngay cả ông hiệu trưởng
cũng không thể không nhận thấy cậu rất ít bạn và ngày càng trở nên cô độc.
Ít ra thì ông cũng yên tâm là không có đứa nào dám ăn hiếp thằng bé bất trị
này; đứa duy nhất thử giở trò đó đã phải vào trạm xá điều trị.

Khi Lubji trở lại Douski, cậu ngạc nhiên thấy thị trấn sao mà nhỏ, gia

đình cậu sao mà nghèo và sao họ đã quen dựa vào cậu đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.