QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 512

“Thật là một ý hay, Yizhak. Nhưng ông đừng bận tâm, tôi có thể tự liên

hệ với ông ta,” ông nói thêm, cố tỏ ra hoan hỉ.

“Nhân thể, Dick,” thủ tướng nói. “Trong khi ông đang cầm máy, về đề

nghị kia của ông…”

“Vâng?” Ông nói, chợt loé lên một tia hy vọng.
“Đừng nói quá yếu ớt thế, tuần trước Knesset đã đồng ý là ông được

nghỉ ở núi Oliver, một đặc quyền chỉ dành cho những người Do Thái đã có
công lao to lớn đối với Israel. Xin chúc mừng. Ông biết đấy, không phải thủ
tướng nào cũng chắc làm được điều đó.” Ông cười phá lên. “Tôi sẽ không
nói trước cho ông biết là ông sẽ được thuận lợi gì từ lời đề nghị này trong
nhiều năm sau.”

“Hy vọng là ông đúng,” Armstrong nói.
“Vậy tôi sẽ gặp ông và Charlotte trong bữa tiệc ở Guidhall tháng sau

chứ?”

“Vâng, chúng tôi đang mong chờ ngày đó,” Armstrong nói. “Tôi sẽ gặp

ông sau. Nhưng đừng để tôi làm phiền ông thêm nữa, thưa Thủ tướng.”

Armstrong đặt điện thoại xuống, chợt nhận ra rằng chiếc áo chemise đã

ướt đẫm và dính chặt vào người, ông ráng sức đứng lên khỏi ghế và đi vào
phòng tắm, vừa đi vừa cởi áo vest và cúc áo chemise. Khi đã đóng cửa lại,
ông lau người và thay chiếc áo chemise sạch thứ ba trong ngày.

Ông quay lại bàn làm việc và tiếp tục lật cuốn sổ điện thoại tới khi đến

vần S: Arno Schultz. Ông nhấc máy và yêu cầu thư ký cho ông nói chuyện
với luật sư của mình.

“Ông có số máy của ông ấy không?” Cô ta hỏi.
Sau một cơn thịnh nộ ông dập mạnh ống nghe xuống và tự quay số của

Russell. Ông lơ đãng lật thêm vài trang trong cuốn sổ điện thoại cho tới khi
nghe thấy giọng nói của viên luật sư ở đầu dây bên kia. “Liệu tôi có giấu 50
triệu đôla ở đâu đó trên thế giới này không?” Ông hỏi.

“Ông cần nó làm gì?” Russell hỏi.
“Người Thụy Sĩ bắt đầu đe dọa tôi.”
“Tôi tưởng tuần trước ông đã dàn xếp với họ rồi kia mà.”
“Tôi đã làm vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.