QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 54

Tối thứ Sáu, sau khi khóa cửa, bà bảo Lubji theo mình. Họ im lặng bước

khá lâu, rồi dừng trước ngôi nhà nhỏ cách quầy hàng khoảng một dặm. Bà
mời cậu vào nhà, dẫn vào phòng trong gặp chồng. Ông Ceranis sửng sốt khi
thấy cậu thiếu niên cao to bẩn thỉu, nhưng thái độ chợt dịu đi khi biết cậu là
người Do Thái từ Ostrava qua tị nạn. Ông mời cậu cùng ăn tối. Đây là lần
đầu tiên Lubji được ngồi vào bàn từ sau khi rời trường.

Trong bữa ăn, Lubji được biết ông Ceranis quản lý một xưởng in báo

cung cấp cho quầy hàng của vợ. Cậu bắt đầu hỏi ông một loạt câu hỏi về
những số báo còn lại, khuôn chữ hỏng, lề báo và đồ thay thế. Chẳng bao
lâu, ông đại lý báo hiểu ra lý do tại sao tiền lời bán báo tuần rồi lại cao hơn.
Trong khi Lubji rửa chén đĩa, ông bà Ceranis nói chuyện với nhau trong
góc bếp. Nói chuyện xong, bà Ceranis vẫy Lubji, lúc đó đang nghĩ đã đến
giờ cậu phải đi. Nhưng thay vì đưa cậu ra cửa, bà lại bắt đầu leo lên cầu
thang. Bà dừng lại vẫy cậu lên theo. Đến đầu cầu thang, bà mở cửa dẫn cậu
vào một phòng nhỏ xíu. Sàn không trải thảm, đồ đạc duy nhất chỉ có chiếc
giường đơn, chiếc tủ nhỏ nham nhở và một bàn nhỏ. Bà nhìn chiếc giường
trống, nét mặt buồn rầu, chỉ tay vào đó và vội vàng đi ra, không nói một lời.

Người di cư từ nhiều nước khác nhau tìm đến nói chuyện với chàng

thanh niên, người hình như đọc tất cả các báo, để hỏi về những gì đang diễn
ra ở nước họ. Vì thế, đến cuối tháng thứ nhất, Lubji đã tăng được thu nhập
của quầy lên gấp đôi. Vào ngày cuối tháng, ông Ceranis trả cậu tháng lương
đầu tiên. Trong bữa ăn tối, ông bảo rằng từ thứ Hai, cậu sẽ cùng làm với
ông trong xưởng in để học thêm nghề. Bà Ceranis có vẻ thất vọng, mặc dù
chồng bà hứa cậu sẽ chỉ đi trong một tuần.

Ở xưởng in, Lubji nhanh chóng nhớ tên các khách hàng quen, loại nhật

báo họ đặt và loại thuốc lá họ ưa dùng. Vào tuần thứ hai, cậu bắt đầu biết
có một ông Farkas nào đó ở cửa hàng bên kia đường luôn cạnh tranh với
ông Ceranis, nhưng vì cả ông bà Ceranis không ai nhắc đến tên ông ta nên
cậu không hỏi. Tối Chủ nhật, ông Ceranis bảo vợ rằng Lubji sẽ cùng làm
luôn với ông ở xưởng. Bà tỏ vẻ không ngạc nhiên.

Sáng sáng Lubji dậy vào lúc bốn giờ, ra khỏi nhà để tới cửa hàng. Mãi

khi cậu đã bày hết báo lên quầy, phục vụ được một vài khách mua báo sớm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.