QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 55

thì vợ chồng nhà Ceranis mới ăn sáng xong. Những tuần tiếp theo, ông
Ceranis đến xưởng muộn dần, và buổi tối sau khi đếm số tiền thu, ông
thường nhét vào tay Lubji một hai đồng lẻ.

Lubji đặt những đồng xu thành chồng trên bàn cạnh giường ngủ. Mỗi

khi đủ mười xu, cậu lại đổi thành một tờ tiền giấy màu xanh. Đêm đêm cậu
thường nằm thao thức, mơ đến một ngày sẽ tiếp quản cả xưởng và quầy
báo, khi ông bà Ceranis nghỉ dưỡng già. Gần đây, họ bắt đầu đối xử với cậu
như con trai của mình, tặng cậu những món quà nhỏ và bà Ceranis thường
ôm hôn cậu trước khi đi ngủ. Việc đó làm cậu nhớ đến mẹ.

Lubji bắt đầu tin tưởng tham vọng của mình sắp thành hiện thực khi ông

Ceranis nghỉ việc một ngày, và cuối tuần trở lại, ông thấy thu nhập của
xưởng đã tăng lên ít nhiều.

Một sáng Chủ nhật, trên đường từ giáo đường trở về, Lubji cảm giác có

người đang đi theo mình. Cậu dừng bước, quay lại, thì thấy ông Farkas
cách cậu chỉ mấy bước.

“Chào ông Farkas”, Lubji nhấc mũ chào.
“Chào ông Hoch”, ông ta đáp. Cho đến lúc đó, Lubji chưa bao giờ nghĩ

mình là “ông Hoch”. Thật ra cậu vừa mới kỷ niệm sinh nhật lần thứ mười
bảy.

“Ông muốn nói chuyện với tôi?” Lubji hỏi.
“Đúng vậy, ông Hoch ạ”, vừa nói ông ta vừa lại gần. Ông ta bắt đầu đổi

chân liên tục. Lubji nhớ lại lời khuyên của ông Lekski: “Khi khách hàng có
vẻ sợ, thì đừng nói gì vội”
.

“Tôi đang nghĩ muốn dành cho cậu việc làm ở một trong những xưởng

của tôi", ông ta nhìn cậu nói.

Lần đầu tiên Lubji biết ông Farkas có không phải chỉ một xưởng in.

“Với tư cách gì?” Cậu hỏi.

“Trợ lý giám đốc”.
“Còn lương?” Khi nghe số tiền, cậu không bình luận gì, mặc dù một

trăm Pengo một tuần là gấp đôi số tiền ông Ceranis trả cho cậu.

“Tôi sẽ ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.