QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 548

Chiếc thang máy dừng ở tầng 41, có ba người còn trẻ bước vào và tiếp

tục câu chuyện ồn ào của họ cứ như thể không có bà ở đó. Khi một người
trong số họ nhắc tới tên của Armstrong, bà bắt đầu để ý. Bà không thể tin
được những điều họ đang nói. Mỗi lần chiếc thang máy dừng lại và có
người mới bước vào, bà lại thu thập được một mẩu thông tin mới.

Tom thở hổn hển lao vào phòng Heather. Tất cả những gì ông nói là:

“Ông ấy ở đây chứ?”

“Vâng, thưa ngài Spencer. Ông ấy vừa nói chuyện xong với Tổng thống.

Sao ông không vào thẳng đó?”

Tom vượt qua phòng và đẩy toang cánh cửa khi Townsend vừa quay

xong số điện thoại nhà riêng. “Ông đã nghe tin gì chưa?” Tom hổn hển hỏi.

“Rồi,” Townsend nói và nhìn lên. “Tôi đang gọi cho Kate để báo cho cô

ấy biết quyết định của Pierson đồng ý gia hạn cho khoản vay.”

“Tôi đã nghe nói về nó. Nhưng đó không phải là tin mới nhất, nó đã là

quá khứ rồi,” Tom vừa nói vừa ngồi phịch xuống chỗ mà E.B mới để lại.

“Anh nói gì vậy?” Townsend hỏi. “Chính tôi cũng mới chỉ được biết

điều đó ít phút trước thôi mà.”

Một giọng nói vang lên trong ống nghe “Xin chào, tôi là Kate

Townsend.”

“Tôi muốn nói là ông nghe tin gì về Armstrong chưa?”
“Armstrong? Chưa, bây giờ hắn ta đang làm gì?” Townsend hỏi, không

để ý gì đến điện thoại.

“Xin chào,” Kate nhắc lại. “Ai đang gọi đấy?”
“Ông ta đã tự tử,” Tom nói.
“Anh đấy à, Keith?” Kate hỏi.
“Hắn đã làm gì?” Townsend vừa nói vừa đặt ống nghe xuống.
“Hình như ông ta đã nhảy xuống biển vài giờ trước, và một số người

đánh cá đã vớt được xác ông ta ở bên ngoài bờ biển Sardinia.”

“Armstrong đã chết?” Townsend xoay tròn chiếc ghế và trầm ngâm nhìn

qua cửa sổ ra Đại lộ Năm một lát. “Và phải nghĩ là mẹ tôi còn thọ hơn ông
ta,” cuối cùng ông nói.

Tom tỏ ra kinh ngạc vì lời phát biểu này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.