QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 82

về phía anh. Cả mấy người đều trúng đạn, nhưng vì Lubji gần bìa rừng nhất
cho nên người của anh ra cứu được.

Bọn Đức không đuổi theo khi thấy cậu đã được mang vào rừng. “Có thể

chúng sợ, nhưng thực ra chín người chúng tôi chỉ có hai khẩu súng trường,
một súng lục và những thứ vũ khí như chiếc cào cỏ hoặc con dao chém cá”,
Rudi nói rồi cười phá lên. “Tôi nghĩ chúng sợ mấy người kia chạy mất nếu
chúng đuổi theo cậu. Nhưng có điều chắc chắn là khi mặt trời mọc, chúng
sẽ kéo tới đây đông hơn. Vì vậy tôi đã ra lệnh khi lấy được viên đạn ra khỏi
vai cậu, chúng tôi phải lên đường và sẽ mang cậu cùng đi”.

“Làm sao tôi có thể trả ơn các anh được?” Lubji lẩm bẩm.
Khi Mari cho cậu ăn uống xong, hai người Digan nhẹ nhàng khiêng

Lubji lên xe, và đoàn xe lăn bánh sâu vào rừng. Họ đi, đi mãi, tránh các
làng mạc, thậm chí cả những con đường lớn. Ngày này qua ngày khác,
Mari chăm sóc Lubji, cho đến khi cậu có thể ngồi dậy. Cô có vẻ vui khi
thấy cậu nhanh chóng học được tiếng của cô. Có lúc cậu tập đi tập lại mấy
giờ liền một câu muốn nói với cô, Tối đó, khi Mari đến, cậu nói bằng tiếng
Rumani, rằng cô là cô gái đẹp nhất mà cậu đã từng gặp. Cô đỏ mặt, bỏ chạy
mãi đến bữa sáng hôm sau mới gặp lại.

Do được Mari thường xuyên chăm sóc, Lubji nhanh chóng hồi phục và

chẳng bao lâu đã có thể cùng vui với những ân nhân của mình bên bếp lửa.
Ngày chuyển thành tuần, không những cậu cảm thấy hoàn toàn bình phục,
mà còn bắt đầu phải nới lỏng dây lưng. Một buổi tối, sau khi đi săn với
Rudi về, Lubji nói rằng không lâu nữa cậu sẽ phải ra đi. “Tôi cần tìm đến
bến cảng nào đó, tránh bọn Đức càng xa càng tốt”, cậu giải thích. Rudi gật
đầu, cùng chia nhau con thỏ bên bếp lửa. Không ai để ý đến ánh mắt buồn
rầu của Mari.

Tối đó khi Lubji trở về xe, cậu đã thấy Mari ở đó chờ sẵn. Cậu trèo vào

xe, cố giải thích rằng vì vết thương đã gần lành, cậu không còn phải nhờ cô
cởi giúp quần áo nữa. Mari mỉm cười, nhẹ nhàng cởi áo cho cậu, tháo bỏ
gạc và lau vết thương. Cô nhìn vào trong túi vải, nhíu mày, ngập ngừng một
lát rồi bắt đầu xé áo của mình, dùng nó làm băng buộc lại vết thương. Lubji
nhìn đăm đăm vào đôi chân dài rám nắng của Mari trong khi cô từ từ vuốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.