QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 95

làm chứng trong trường hợp cần thiết phải mời đến cảnh sát”. Keith cảm
thấy chân mềm nhũn và nếu không được ngồi xuống ghế, chắc cậu ngã vật
xuống sàn.

“Townsend! Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề”. Ông hiệu trưởng dừng lại, tựa

như tìm từ thích hợp. Keith càng run. “Penny, con gái tôi hình như… hình
như có thai. Nó nói nó bị hiếp. Hình như cậu (Keith định phản đối) là người
chứng kiến duy nhất việc đó. Thủ phạm là đứa không những ở cùng nhà với
cậu, mà còn là lớp trưởng. Tôi coi việc cậu hoàn toàn hợp tác trong vụ này
là điều hết sức quan trọng”.

Keith thở phào thành tiếng. “Thưa thầy! Em sẽ cố gắng hết sức”. Cậu

nói trong khi ông hiệu trưởng liếc mắt nhìn vào những tờ giấy mà cậu nghĩ
là một bài viết sẵn.

“Vào khoảng ba giờ chiều thứ Bảy, ngày 6 tháng Mười, có đúng là cậu

vào sân vận động không?”.

“Thưa ngài, thưa thầy”, Keith trả lời ngay. “Em thường phải tới sân vận

động vì có liên quan đến trách nhiệm của em trong đợt quyên góp”.

“A, tất nhiên”, ông hiệu trưởng nói. “Cậu làm như thế là tốt đấy”. Ông

Clarke vẻ mặt nghiêm trang, gật đầu có vẻ tán thưởng.

“Cậu nói lại chính xác bằng từ ngữ của cậu, cậu đã gặp những gì khi vào

sân hôm ấy?”.

Keith những muốn phì cười khi nghe ông ta dùng từ “gặp”, nhưng cậu

cố giữ vẻ nghiêm chỉnh.

“Cứ nghĩ cho kỹ”, ông Jessop bảo. “Dù thế nào đi nữa, cậu đừng lo

mang tiếng rình rập người khác”.

Khỏi phải bảo, tôi chẳng ngại đâu, Keith nghĩ. Cậu đắn đo không biết có

nên nhân dịp này giải quyết luôn hai món nợ cũ hay không. Nhưng cậu có
thể được lợi hơn nếu…

“Cậu cũng có thể xem xét việc cậu diễn giải sự vụ sẽ ảnh hưởng đến

danh tiếng của cậu”. Chính chữ “danh tiếng” đã giúp Keith đi đến quyết
định dứt khoát. Cậu nhíu mày, làm như đang cân nhắc kỹ hậu quả những
điều mình sắp nói, và tự hỏi nên kéo dài giây phút khắc khoải này trong bao
lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.