SIÊU HÌNH TÌNH YÊU, SIÊU HÌNH SỰ CHẾT - Trang 15

Tác động đầu tiên để tự giải thoát lúc đó là từ bỏ cái khẳng định tuyệt

đối cho ý chí sống của mình, tức là sự đòi hỏi cố chấp của cái cá tính của
mình, nói tóm lại, từ bỏ sự khẳng định vô biên vô hạn của bản ngã đặc
trưng cho ích kỉ. Nhờ vượt qua nguyên tắc cá thể hóa, nhờ ý niệm được sự
đồng nhất của cái muốn ở mọi cá thể, mọi sự dị biệt giữa bản ngã và các tha
nhân không còn nữa, và lúc đó tính ích kỉ được coi như ý chí tự hủy diệt, do
đó được coi như là ảo tưởng dễ sợ nhất và phi lý nhất. Biết rằng cái ý chí
kia ở ai cũng như ai, rằng vì bản thân tính hiện tượng của nó, cái ý chí ấy
đày đọa toàn thể các con người cũng như các con thú trong cảnh khổ triền
miên, triết gia ta cảm thấy nỗi khổ đau của chúng sinh như nỗi đau khổ của
chính mình, đảm trách lấy các đau khổ của thế gian và thay thế thù hằn và
độc ác tàn bạo bằng sự an dịu của thương xót và bác ái.

Dù cho có dịu bớt đi mấy đi nữa, sự an dịu kia tuy nhiên vẫn chưa phải

là “phương thuốc an thần” tột độ. Dù sao nó cũng giúp để đạt đến phương
thuốc ấy, và kẻ nào sở dĩ đã biết thương xó là kẻ ấy đã ý niệm được sự đau
khổ của tất cả những sái gì sống. Kẻ ấy bước vào trạng thái tự nguyện xả
kỷ, tuyệt đối chặn đứng ý muốn, ý chí của mình, vì tự mình nên từ khước
khẳng định bản tính của mình, gạt bỏ sự biểu thị căn bản của tính ấy, nghĩa
là cái muốn sống hóa thân trong thể xác họ, hăm hở tự bảo tồn trong thể xác
ấy, hăm hở tồn tại bằng cách sinh sản vào các thể xác khác, và lợi dụng mục
đích này để tìm khoái lạc trong sự dinh dưỡng và sinh dục. Sự tự nguyện tự
tình này, sự từ khước mọi lạc thú này, chính là sự khổ hạnh và trinh khiết,
và nếu kiên trì thực hành sẽ dần dà đưa đến sự dập tắt đời sống của thể xác.
Nếu nếp sống này lại trở thành chung lệ, thì loài người cũng như loài vật
hẳn tiêu diệt, và loài người tiêu diệt thì các trí óc cũng tiêu diệt, và trí óc
tiêu diệt thì các hình thức tri thức theo không gian, nguyên nhân tính, và do
đó luôn cả thế gian, cũng tiêu diệt. Lúc đó tất cả đều chìm trong không hư.
Nhưng cái không hư của thế gian chỉ là cái không hư của các hiện tượng.
Bằng sự phủ định cái phủ định, nó hàm ngụ một cái khẳng định không thể
tả, nguồn say sưa lạc thú. Cái lạc thú này, mà nghệ thuật thoáng đưa lại cho
ta một mùi vị cảm thấy trước, như khi ta vươn mình lên trên cái bầu không
khí nặng nề của thế tục, nghệ thuật giải thoát ta khỏ sự áp chế của các dục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.