T MẤT TÍCH - Trang 32

Ban đêm khu nhà thật tĩnh. Thậm chí “còn tĩnh hơn các khu đắt tiền”, phó
phòng HLM của thành phố đã nháy mắt nói thầm vào tai tôi câu này. Lúc
ấy tôi không hiểu, vì mải nghĩ xem có phải nháy mắt đang là mốt của tòa
thị chính hay anh ta học được từ một hãng bán nhà tư nhân. Nhưng dù sao
thì đêm đầu tiên trong căn hộ mới đã khiến tôi phải nhớ tới anh ta: tôi chưa
từng hưởng một đêm nào tĩnh như vậy. Trước đây tôi trả một số tiền tương
đương để được một phần ba diện tích và chục vị nữ láng giềng ban ngày
đeo kính râm lên gõ cửa phê bình Hanah cổ họng to quá cỡ, nhưng từ 0 giờ
trở đi thì vô tư thi giọng cùng phim porno. Các vị nữ láng giềng Bắc Phi
hiện nay của tôi ồn ào thì vô cùng ồn ào, y hệt cách họ uốn chữ R thành
mấy vòng xoáy, nhưng chưa đêm nào khiến tôi phải bật dậy lấy cán chổi
hết gõ lên trần lại gõ xuống sàn, trước khi trả nhà cho chủ mất mấy buổi
quét lại sơn và đánh lại véc ni.

Đã lâu tôi mới lại có dịp trằn trọc. Tất nhiên không phải vì các vị nữ láng
giềng quí phái. Tôi mở cặp tìm vỉ thuốc an thần mới mua lúc chiều. Liều
mạnh nhất là hai viên rưỡi. Dược sĩ pha chế chắc phải đại tài để sau mười
lăm phút vật vã trên giường, tôi không nhận ra là mình đã thiếp đi. Tôi
cũng không thể nhìn vào gương để thấy thân thể thảm hại tuột ra khỏi chăn
và py-gia-ma, chiếc quần lót màu đậm im lìm, đôi mắt nhắm nghiền trên
khuôn mặt cau có. Đêm nay, lò sưởi có bỗng dưng ngừng hoạt động thì tôi
cũng không mở nổi mắt tìm cái gì mà đắp cho đỡ đau họng, sưng phổi hay
đau bụng. Ngày mai là thứ Bảy. Sau ngày mai là Chủ nhật. Chưa tuần nào
lại dài đến thế.

IV

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.