T MẤT TÍCH - Trang 75

IX

Căng-tin bao giờ cũng đông. Đó là nơi người ta vừa được ăn vừa được nói
thỏa thuê, lại không tốn kém, ít nghi kị. Cuối cùng tôi cũng chọn được một
bàn bốn người, ba đồng nghiệp kia (một nữ và hai nam) đã bắt đầu từ lâu,
đĩa nhẵn thín nhưng vẫn muốn nán lại, mặt ai cũng ửng đỏ. Thấy tôi để
khay xuống bàn, họ đồng loạt ngẩng lên, chúc ăn ngon rồi tiếp tục câu
chuyện, có vẻ đang khá sôi động.

Món khai vị gồm một khoanh thịt hun khói và mấy lát dưa chuột muối. Tôi
làm hai miếng hết sạch. Từ sáng tới giờ bụng tôi chưa được nhập gì. Tách
cà phê nóng của đại úy Delon giúp đầu tôi tỉnh táo đôi chút nhưng lại khiến
dạ dày quặn lên từng đợt. Lúc đó tôi đã định chút nữa xong việc sẽ kiếm ít
bánh ngọt, nhưng không hiểu sao đặt chân vào tàu điện ngầm mới nhớ ra.
Cũng có thể trời mưa to quá. Giữa mùa đông mà mưa như trút thì cũng lạ
thật. Mọi người đều bị bất ngờ và ướt từ đầu tới chân. Chẳng ai mang theo
ô hoặc áo mưa.

Món chính cũng được tôi nhanh chóng chén gọn. Khi tôi vào đến nơi, ông
phục vụ thông báo ngay là bít-tết không còn nữa, chìa cho tôi một đĩa thịt
thái nhỏ nấu với cà rốt và đậu hạt. Qui luật của căng-tin là hàng ngày có hai
món chính để chọn nhưng ai cũng biết hôm nào bít-tết xuất hiện, món kia
rất khó nuốt, phần lớn là đồ hộp hoặc đông lạnh. Có lẽ các vị đầu bếp cho
rằng đối với một món top như bít-tết thì không có lựa chọn nào hết và nhân
dịp đó kèm một món nhét lò vi sóng nửa phút là xong. Chỉ thiệt những ai
đến muộn.

Bây giờ thì tôi đã hoàn hồn đôi chút. Ba đồng nghiệp cùng bàn chắc cũng
phát hoảng trước những động tác nhồm nhoàm của tôi. Thỉnh thoảng họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.