T MẤT TÍCH - Trang 87

tài”. Chưởng khế có vẻ vui chuyện, nhân dịp này kể một vụ do chính tay
thụ lý, tôi đồ rằng để khoe là chính. Một bà già qua đời để lại ba triệu quan
trong tài khoản, bà già sống một mình, đám ma cũng chỉ có vài vị hàng
xóm, chưởng khế mất mấy tháng để tìm xem có ai đến rước đi cái số tiền
ba triệu quan kia. Đang định làm thủ tục nộp vào công quĩ nhà nước thì một
người gõ cửa tự giới thiệu là em cùng cha khác mẹ của bà già. “Ông có biết
là ai không?”, chưởng khế hỏi tôi. Tôi lắc đầu. Chưởng khế nháy mắt rồi kể
một mạch rằng bà già là con riêng của một ngài nam tước với nàng nữ tì,
ngay khi ra đời bị đem cho người khác. Cái vị tự nhận là em họ kia trên
thực tế là kết quả của mối tình vụng trộm giữa nam tước phu nhân với anh
chàng làm vườn. Nghĩa là bà già và vị kia chẳng máu mủ ruột già gì nhưng
theo giấy tờ lại là chị em, cùng có chung một ông bố, cùng mang chung
một cái họ quí tộc. Cuối cùng chưởng khế kết luận, giọng hùng hồn: “Hai
người cùng đẻ một năm, cách nhau có vài tháng, rất có thể vì muốn bảo vệ
quyền lợi cho đứa con riêng của mình mà nam tước phu nhân đã ép chồng
đem vứt đứa con riêng của ông ta. Cuối cùng, ba triệu quan của bà già lại bị
rơi vào tay chính kẻ thù của mình. Cuộc đời oái oăm không?”. Tôi gật đầu.
Công nhận oái oăm thật. Chưởng khế bình luận tiếp: ”ba triệu quan thời ấy
có giá trị lắm, tương đương một cái lâu đài chưa dột mái!”.

Mẹ kế của tôi càng sốt ruột tợn. Bà đằng hắng mấy lần, rồi quay sang nhìn
tôi. Tôi nhắc lại câu ban nãy. Chưởng khế vẫn tỏ ra không tin, hỏi đi hỏi lại
tôi đã suy nghĩ kĩ chưa, căn nhà cũng đáng tiền đấy, giá bất động sản đang
leo thang rầm rộ trên toàn quốc, X bắt đầu bị dòm ngó chứ đừng đùa. Tôi
gật đầu, bảo tôi không đùa. Chưởng khế lại hỏi thế còn Hanah, nó cũng
được chia một phần tư căn nhà đấy chứ. Mọi người cùng quay về phía
Hanah làm con bé chẳng hiểu gì. Nó ngước mắt nhìn mẹ kế. Bây giờ tôi
hiểu cả hai đã nói gì với nhau lúc tôi ngủ trên gác sáng nay. Tôi bảo chưởng
khế tôi kí thay cho nó. Mẹ kế mặt mũi rạng rỡ, quay sang nói cám ơn.
Chưởng khế lại hỏi tôi có thay đổi ý kiến không. Tôi cầm bút kí xoẹt một
cái. Chưởng khế bảo dân Paris lạ thật. Tôi định đính chính là tôi không ở
Paris mà ở ngoại ô nóng nhất của Paris. Nghĩ thế nào lại thôi. Làm gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.