T MẤT TÍCH - Trang 89

XI

Trái với dự đoán của tôi, lễ tang ở nhà thờ diễn ra nhanh chóng. Trong lúc
cha cố đạo làm lễ, quan tài được để mở cho khách đến viếng có thể nhìn bố
tôi lần cuối. Có vẻ như hai mươi năm qua không ảnh hưởng gì đến ông.
Dưới ánh nến, da mặt ông hồng hào và khá căng, có thể nói chất lượng còn
cao hơn phần lớn những kẻ đang sống. Tính đỏm dáng của ông được thể
hiện đến phút cuối cùng: com-lê trắng, nơ con bướm, mùi soa lụa, hoa cài
ngực, giày tây đen… tất thảy đều mới tinh và đúng mốt. Tôi bần thần
không hiểu ông đã tắt thở hay chỉ đang ngủ trưa (chuông nhà thờ vừa điểm
hai tiếng). “Thân thể người chết bao giờ cũng bị phòng lạnh và phoóc-môn
làm biến dạng khá nhiều”, tôi nghe cô y tá thì thầm vào tai. Thế nghĩa là
thường ngày bố tôi còn phong độ hơn nữa. Trong cuộc chạy đua với thời
gian thì tôi bái phục ông, tôi nhìn ông tự nhủ.

Cô y tá mang một bó hoa hồng đỏ đến đặt cạnh quan tài, cúi xuống hôn lên
má bố tôi rồi đứng lại nhìn ông rất lâu, trước khi quay đi còn cúi xuống hôn
lần nữa. Cô ta làm việc ấy một cách tự nhiên. Tôi cho là thói quen nghề
nghiệp. Xong xuôi cô ta quay đầu lại. Tôi cố tình cúi mặt xuống mà vẫn có
cảm giác bị cô ta quan sát từ đầu đến chân. Không hiểu tại sao hôm nay
trông cô ta là lạ. Một lúc sau, tôi được biết cô ta tên là Anna.

Trước khi đến đây, khoảng mười một giờ, mẹ kế đưa cho tôi một bộ com-lê
đen. Bà nói chắc là tôi không kịp chuẩn bị quần áo nên sáng sớm nay đã
mang nó ra hiệu giặt tẩy, bà sợ có mùi mốc vì đã lâu lắm bố tôi không dùng
đến. Bộ com-lê còn mới nhưng theo mốt của những năm bảy mươi. Ống
quần quá rộng. Cổ áo quá to. Cà-vạt hoa lá. Tôi cảm thấy không ổn tẹo nào
nhưng mẹ kế thì gật đầu bảo “được lắm”, rồi nói thêm rằng tôi y hệt bố tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.