TÀ DƯƠNG - Trang 114

Naoji cười, miệng méo xệch.

- Suy nhược diễn ra quá nhanh. Bác sĩ nói hôm nay hoặc ngày mai chưa biết
chừng...

Vừa nói Naoji vừa tuôn trào nước mắt.

- Vậy mình khỏi cần điện báo cho mọi người cũng được.

Tôi ngược lại, bình tĩnh không ngờ.

- Em có bàn với chú Wada rồi. Chú nói bây giờ không thể tập trung mọi
người được đâu. Cho dù họ có đến thì trong căn nhà chật hẹp này sẽ thất lễ
với người ta, mà gần đây lại không có cái nhà nghỉ nào cho ra hồn cả. Cho
dù có mời đến suối nước nóng Nagaoka thì cũng không thể đặt trước hai ba
phòng ở đó được. Có nghĩa là chúng ta nghèo, không đủ sức mời những
người cao sang đó. Chú nói sẽ đến ngay nhưng lão ấy từ xưa vốn là keo
kiệt, không thể nhờ vả gì được đâu. Ngay cả tối hôm qua, lão ấy chẳng quan
tâm gì đến bệnh tình của mẹ lại sang sảng thuyết giáo cho em. Từ cổ chí
kim, từ Đông sang Tây, có ai sáng mắt ra bởi những lời thuyết giáo của bọn
keo kiệt đâu chứ. Cái lão ấy với chị em mình và mẹ nữa sao quá khác nhau,
như nước với lửa, em chán lắm!

- Nhưng giờ chị em mình phải dựa vào chú ấy thôi.

- Không đời nào! Em thà đi ăn mày còn hơn. Chính chị ấy, từ bây giờ chị
mới phải dựa vào chú Wada.

- Chị ấy à?

Nước mắt tôi ứa ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.