TÀ DƯƠNG - Trang 126

Tôi đứng bất động một lúc, không biết phải làm gì. Một lúc sau sau tôi dựa
người vào cánh cửa nơi hiên nhà như muốn quỵ người xuống, buông xuôi.

- Xin lỗi!

Tôi nói, dùng mười ngón tay tỳ vào cánh cửa.

- Ông Uehara - Tôi thì thầm.

Có tiếng trả lời. Nhưng đó là tiếng một người phụ nữ.

Cánh cửa từ trong mở ra, một người phụ nữ quê mùa, mặt gầy gò, lớn hơn
tôi chừng ba bốn tuổi, mỉm cười từ trong hành lang tối:

- Xin hỏi ai vậy?

Trong cách hỏi thăm không có vẻ gì ác ý hay đề phòng gì cả.

- À, xin lỗi nhưng mà...

Tuy thế, tôi không kịp nói tên mình. Chỉ đối với người này thôi, tôi thấy
tình yêu của mình có gì đó tội lỗi. Sợ hãi, gần như là khúm núm, tôi hỏi:

- Dạ, chẳng hay tiên sinh có ở nhà không?

- Không, nhưng...

Người phụ nữ nhìn tôi ái ngại.

- Nhưng mà chỗ ông ấy thường đi...

- Có xa không ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.