khi nghe cái giọng khoa trương kệch cỡm như đọc diễn văn của gã ngu đó.
Cái sự kiểu cách chẳng liên quan một chút gì đến sự cao sang quý phái cả.
Mặc dù cái bảng hiệu “nhà nghỉ cao cấp” thường thấy ở quận Hongo này
nhưng hầu hết những đám quý tộc trong đó đều là một lũ “ăn mày cao cấp”
cả. Quý tộc thực sự ấy nhé, hoàn toàn không phải là những thứ kiểu cách
theo kiểu thằng Iwashima đâu. Ngay cả trong gia đình mình đây, chỉ có mẹ
mới là quý tộc thật sự. Có gì đó cao sang nơi bà mà chúng tôi không thể nào
sánh nổi.
[1] Giai cấp quý tộc được quy định bởi Hiến Pháp Minh Trị xếp theo thứ tự
lần lượt là Hoàng tộc
皇族, Hoa tộc 華族 (gồm công tước 公爵, hầu tước
侯爵, bá tước 伯爵, tử tước 子爵, nam tước 男爵), Sĩ tộc 士族 và bình dân
平民 - ND.
Như trong cách ăn súp chẳng hạn. Chúng tôi hay nghiêng nhẹ đĩa rồi dùng
muỗng múc súp đưa ngang lên miệng. Nhưng mẹ tôi thì dùng các ngón của
bàn tay trái tì nhẹ lên mép bàn, thẳng người, ngẩng mặt lên, đưa muỗng
múc súp mà hầu như không nhìn vào đĩa. Rồi bà nhẹ nhàng và khinh khoái
đưa đầu muỗng súp vào giữa hai môi theo một góc vuông khiến ta có thể
hình dung tư thế ấy như một con chim . Rồi vừa như vô tình nhìn xung
quanh, bà vừa nhẹ nhàng đưa muỗng súp lên xuống như vẫy đôi cánh nhỏ,
không bao giờ để rơi một giọt súp cũng không bao giờ phát ra tiếng động
nào cả khi chạm vào đĩa lẫn khi đưa lên miệng. Có lẽ đó không phải là kiểu
cách ăn uống được quy định chính thức lễ nghi, nhưng trong mắt tôi nó lại
vô cùng khả ái, và tôi cho đó mới chính là cái cốt cách của quý tộc chân
chính. Hơn thế nữa, sự thực là cách uống súp theo kiểu thẳng người lên,
đưa đầu muỗng súp vào miệng thì ngon hơn rất nhiều so với cách cúi đầu
xuống và húp súp từ muỗng theo chiều ngang. Tuy nhiên, tôi cũng chỉ là
thứ hành khất quý tộc đúng như Naoji nói nên chẳng thể nào sử dụng
muỗng một cách khinh khoái và thuần khiết như mẹ tôi được. Thành ra
chẳng còn cách nào hơn, tôi đành cúi đầu xuống và húp súp một cách buồn
bã theo kiểu “lễ thức chính quy”.