TÀ DƯƠNG - Trang 137

hết. Chúng ta có thể sống bằng mấy thứ đó được không? Bây giờ nếu còn
không thể chào nhau một tiếng nhẹ nhàng nữa thì chỉ còn có ba con đường.
Một là về quê làm ruộng, hai là tự sát, ba là bám váy đàn bà thôi.

- Đối với những thằng nhà quê tội nghiệp không biết đi theo con đường nào
thì ít ra cũng còn một phương pháp duy nhất.

Một vị thân sĩ khác lên tiếng.

- Đó là bám lấy Uehara Jiro mà đi uống chực cho thống khoái.

- Hay, hay. Máy chém này, máy chém đây, này là máy chém, máy chém là
đây, máy chém đây này, máy chém đây.

- Không có chỗ nghỉ qua đêm phải không?

Ông Uehara nói thì thầm như độc thoại.

- Tôi à?

Tôi thấy mình như con rắn đã ngóc đầu dậy. Ý thức thù địch. Một cảm xúc
gần như vậy làm người tôi đông cứng lại.

- Vậy cô ngủ chung phòng với bọn tôi luôn. Trời lạnh đấy.

Ông Uehara lẩm bẩm, không chú ý đến sự tức giận của tôi.

- Không thể nào. – bà chủ quán xen vào – Tội nghiệp lắm!

- Mẹ kiếp! - Ông Uehara tặc lưỡi.>
- Đáng ra cô không nên đến những chỗ như thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.