TÀ DƯƠNG - Trang 138

Tôi im lặng. Chắc chắn người này đã đọc hết những bức thư tôi gửi. Và
cảm nhận qua ngôn từ cho tôi biết, ông ta cũng yêu tôi hơn ai hết.

- Chẳng còn cách nào khác. Đến chỗ ông Fukui thử xem vậy. Chie này, dẫn
cô ta đi được không? Mà thôi, toàn đàn bà con gái đi đường nguy hiểm lắm.
Phiền phức ghê! Bà chủ này, làm ơn mang đôi guốc của cô ta vòng qua ngả
bếp được không? Tôi sẽ đưa cô ta đi vậy.

Bên ngoài, trời đã về khuya. Gió đã dịu bớt mấy phần. Bầu trời ngàn sao
lấp lánh. Chúng tôi sánh bước bên nhau.

- Tôi có thể ngủ ở đó mà.

- Ừ - Bằng giọng buồn ngủ, ông Uehara làu bàu.

- Chắc ông muốn chỉ hai chúng ta bên nhau thôi phải không? Đúng vậy
không? - Tôi vừa cười vừa nói.

- Thì vậy mới phiền phức. - Ông méo miệng cười cay đắng. Tôi cảm thấy
mình đang được yêu chiều.

- Ông uống nhiều rượu quá nhỉ. Mỗi đêm đều như vậy à?

- Đúng vậy. Mỗi ngày. Uống từ sáng sớm.

- Thế có ngon không? Rượu ấy?

- Dở tệ.

Không hiểu sao tôi thấy rùng mình trước lời nói đó của ông Uehara.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.