TÀ DƯƠNG - Trang 140

mảnh mai và sắc nhọn đâm thẳng lên bầu trời đêm.

- Những cành cây trông đẹp quá!

Bất giác tôi nói như độc thoại.

- Ý em là sự kết hợp giữa cành cây đen trũi và những bông hoa đúng
không?

Giọng đáp có vẻ bối rối.

- Không, em thích những cành cây như thế này. Không hoa, không lá,
không chồi gì cả. Tuy vậy mà chúng vẫn đang sống. Khác hẳn với những
cành cây khô.

- Chỉ có tự nhiên là không suy nhược thôi nhỉ?

Nói vậy rồi người ấy hắt xì hơi mấy cái liên tục.span>
- Ông bị cảm hay sao?

- Không đâu, không đâu. Thực ra tôi có một thói tật rất kỳ khôi, khi say
sượu đến điểm bão hòa thì sẽ lập tức hắt xì hơi liên tục không ngừng, như
đến ngưỡng của cái máy đo nồng độ rượu vậy.

- Còn tình yêu thì sao?

- Cái gì cơ?

- Thế ông có ai không? Người mà làm ông đạt đến mức bão hòa ấy.

- Thôi, đừng đùa nữa. Đàn bà, tất cả đều như nhau. Phức tạp vô cùng. Máy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.