TÀ DƯƠNG - Trang 155

vi của ông ta thật hoang đàng và loạn bạo nhưng vị phu nhân lúc nào cũng
bình thản, mỉm cười dịu dàng.

Em đứng lên nói:

- Thôi, tôi phải về đây.

Người đó cũng đứng lên đi sát bên em, không có chút đề phòng nào cả,
ngước nhìn mặt em và hỏi “Tại sao?”.

Giọng nói âm sắc bình thường, rồi hơi khẽ nghiêng đầu như nghi ngờ, nàng
tiếp tục nhìn sâu vào mắt em. Trong mắt người ấy không có chút nào tà tâm
hay giả vờ cả, em cũng nhìn lại. Hai ánh mắt giao nhau rồi vội vàng rời ra
ngay nhưng trong khoảnh khắc ấy, không cảm thấy chút ngượng ngùng nào
cả. Hai gương mặt sát gần nhau khoảng một gang tay, nhìn nhau chừng
khoảng sáu mươi giây và em cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Rồi em cũng bật
cười “Nhưng mà...”.

- Ông ấy sắp về rồi đấy.

Nàng nói với vẻnghiêm trang.

Em chợt nghĩ rằng, cái gọi là “chính trực” phải chăng là nói đến cái biểu
hiện với cảm xúc như thế này. Đây không phải là thứ mỹ đức nghiêm trang
của quốc văn giáo khoa thư mà là cái mỹ đức bản lai được biểu hiện ra
bằng từ “chính trực”. Cái đức này mới dễ thương đáng mến làm sao, em đã
nghĩ như vậy đấy.

- Tôi sẽ lại đến nữa.

- Vậy sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.