TÀ DƯƠNG - Trang 33

Vào cuối tháng ba, buổi chiều thường hay có gió, khi tôi thưởng thức trà
chiều trong phòng ăn những cánh hoa mơ ngoài cửa sổ theo gió bay vào
trong tách trà. Sang tháng tư, tôi và mẹ đan len ngoài sân và thường nói về
kế hoạch làm vườn sắp tới. Mẹ nói là muốn giúp tôi.

Ah, dù cho chúng tôi - như lời mẹ nói - đã chết đi để tái sinh thành hai con
người hoàn toàn khác nhưng phải chăng sự phục sinh như chúa Jesu đối với
người phàm là không thể được? Mặc dù mẹ nói đã quên đi chuyện đã qua
nhưng rõ ràng khi húp muỗng súp mẹ lại nhớ đến Naoji và thở dài. Và vết
thương trong lòng tôi, thực ra cũng chưa bao giờ lành lại.

À, tôi muốn kể mọi chuyện rõ ràng không che đậy tí gì cả. Thỉnh thoảng tôi
thầm nghĩ sự bình yên ở sơn trang này chỉ là giả dối ngụy tạo mà thôi.

Cho dù đây có là khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi mà thần linh đã ban
cho mẹ con tôi đi nữa, thì tôi cũng không ngừng nhận thấy rằng trong sự
yên bình này có một bóng đen tăm tối và bất thường đang tiến lại gần chúng
tôi. Mẹ tỏ ra hạnh phúc nhưng mỗi ngày lại cứ tiều tụy đi. Trong ngực tôi,
con rắn độc mamushi đang trú ngụ, dù gắng đè nén đến đâu nó cũng đang
lớn dần lên bằng sự hy sinh của mẹ. Ah, giá như đây chỉ là do thời tiết mà
thôi thì hay biết mấy. Nhưng gần đây tôi cứ cảm thấy cuộc sống này thật
chán chường không chịu nổi. Chắc hẳn là việc đốt trứng rắn là một trong
những điều dại dột làm tôi cứ lo lắng bồn chồn như vậy. Nếu cứ thế này mãi
thì sẽ làm cho mẹ ngày càng chìm sâu vào nỗi buồn phiền và suy nhược
hơn thôi. Còn nếu viết về tình yêu thì tôi đã không thể nào viết gì được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.