TÀ DƯƠNG - Trang 40

- Lại đi đâu nữa vậy con?

- Dạ, bây giờ con mới bắt đầu đi ạ.

Tôi cúi mặt trả lời.

- Thật vất vả cho con.

Mẹ nói đầy chân tình.

Nhận được sức mạnh từ tình yêu thương của mẹ, lần này tôi đã có thể đi
khắp mọi nhà mà không khóc một lần nào nữa. Khi tôi đến nhà trưởng khu
phố, ông đi vắng nên chỉ có cô con dâu ra chào. Vừa thấy mặt tôi, cô ấy đã
sụt sùi nước mắt. Rồi đến nhà của anh cảnh sát tuần tra Ninomiya, anh ấy
cứ nói, “may quá, thật là may”. Tất cả mọi người đều thật là tử tế. Tôi cũng
đi quanh một vòng các nhà hàng xóm, mọi người đều thông cảm và an ủi
tôi nhiều. Duy chỉ có cô con dâu ông Nishiyama (nói vậy chứ cũng là bà cô
gần bốn mươi tuổi rồi) ở phía trước nhà tôi, là mắng tôi sa sả:

- Từ giờ phải chú ý đấy. Tui không biết mấy người là quý tộc cái gì nhưng
từ trước cứ thấy mấy người sống theo kiểu trẻ con chơi đồ hàng là tui ngứa
mắt lắm. Sống theo kiểu như vậy không gây hỏa hoạn mới là chuyện lạ. Từ
bây giờ phải cẩn thận vào đi. Nếu như tối hôm qua mà có gió lớn thì cả cái
thôn này bị thiêu trụi hết còn gì.

Cô con dâu nhà ông Nishiyama này là người mà trong khi những người như
ông Kanai chạy đến trước mặt trưởng thôn và viên cảnh sát tuần tra để bênh
vực tôi: “chỉ là thanh củi bắt lửa, chuyện nhỏ thôi” thì bà ta cứ đứng ở ngoài
hàng rào gào lên “nhà tắm bị cháy trụi rồi”, “do không cẩn thận lửa củi
đấy”. Tuy nhiên, tôi cũng cảm thấy lời mỉa mai của bà ta là có lý và thực sự
đúng như vậy nên tôi không oán hận gì. Mặc dù mẹ cũng nói đùa: “chỉ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.