TÀ DƯƠNG - Trang 46

Sau khi ăn xong, tôi leo lên đống gỗ và lần xuống đọc sách. Đọc hết cuốn
sách, tôi bắt đầu thiu thiu ngủ. Khi mở mắt ra thì đã quá ba giờ. Tôi có cảm
giác ngờ ngợ là đã gặp người sĩ quan này ở đâu rồi nhưng nghĩ mãi vẫn
không nhớ ra. Tôi leo xuống đống gỗ, vuốt vuốt lại mái tóc thì lại nghe
tiếng giày ấy bước đến.

- Hôm nay thật vất vả cho cô. Cô có thể về được rồi.

Tôi chạy đến bên người sĩ quan, trả cuốn sách và định nói cám ơn nhưng
không thể cất thành lời, cứ yên lặng nhìn mặt anh. Khi hai ánh mắt chạm
nhau thì trong mắt tôi thấm đầy nước. Và rồi mắt người sĩ quan ấy cũng
long lanh ướt. Cứ như thế chúng tôi chia tay trong yên lặng. Người sĩ quan
trẻ ấy, từ hôm đó trở đi không một lần nào xuất hiện ở nơi chúng tôi làm
việc nữa. Ngày hôm đó, chỉ có ngày hôm đó tôi được thảnh thơi, còn lại, cứ
cách một ngày là tôi phải đến làm việc cực nhọc trong núi Tachigawa. Mẹ
vô cùng lo lắng về thể trạng của tôi nhưng ngược lại, tôi trở nên rất chắc
khỏe. Bây giờ tôi đã ngầm tự tin về mình và công việc đồng áng không làm
cho tôi cảm thấy đau khổ nữa.

Mặc dù không thích nói và cũng không thích nghe chuyện về chiến tranh
nhưng rồi tôi đã kể về “trải nghiệm đáng quý” của mình. Nếu như muốn nói
một chút về ký ức thời chiến tranh thì chỉ có chừng ấy thôi, còn lại là như
bài thơ kia đã viết.

Năm ngoái đã chẳng có gì

Năm kia cũng vậy

Năm kìa cũng thế thôi.

Nói nghe có vẻ ngớ ngẩn chứ chỉ có đôi tất quân dụng này là còn lại với tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.