TÀ DƯƠNG - Trang 53

Nói xong tôi chạy vô phòng tắm, vừa khóc thổn thức, vừa rửa tay chân mặt
mũi. Sau đó thì lên phòng thay đồ và lại khóc tức tưởi. Tôi cứ khóc, tiếp tục
khóc. Tôi chạy lên tầng hai nằm vùi trên giường, lấy chăn trùm kín đầu và
khóc đến rạc cả người. Và rồi trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dần dần tôi cảm
thấy nhớ, rất nhớ một người, tôi thèm được nhìn thấy và nghe giọng nói của
người ấy. Một cảm giác rất đặc trưng giống như khi ta phải chịu đựng cảnh
bác sĩ đốt lá ngải dưới hai lòng bàn ch

Vào chập choạng tối, mẹ nhẹ nhàng lên tầng hai, mở đèn, bước đến bên
giường và gọi tên tôi thật dịu dàng:

- Kazuko.

- Dạ.

Tôi thức dậy, ngồi trên giường, lấy hai tay vuốt lại mái tóc. Tôi nhìn mặt mẹ
và mỉm cười.

Mẹ cũng cười yếu ớt và trầm ngâm ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ.

- Lần đầu tiên trong đời mẹ từ chối yêu cầu của chú Wada... Mẹ viết thư hồi
âm cho chú ấy rồi. Mẹ nói là hãy để chuyện các con cho mẹ lo liệu. Kazuko
này, con bán kimono đi nhé. Hãy bán chúng dần dần và chi tiêu như chúng
ta muốn. Hãy sống sung túc một chút. Mẹ không muốn để con vất vả trồng
trọt nữa. Dù có đắt đỏ một chút nhưng chúng ta hãy mua rau, có sao đâu
nào. Mỗi ngày phải làm việc ngoài đồng đối với con thật là quá sức.

Nói thật lòng thì việc đồng áng cũng có hơi vất vả. Thêm vào đó là cảm
giác tủi thân bất hạnh làm tôi bực tức phẫn hận với mọi thứ, thành ra có cơn
khóc như điên dại vừa rồi. Tôi ngồi trên giường cúi đầu im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.