TÀ DƯƠNG - Trang 64

Mẹ trả lời rất nghiêm túc khiến tôi sửng sốt. Dường như mẹ tin tất cả những
gì Naoji nói và sẵn sàng nghe theo.

Sau bữa sáng, tôi làm như lời Naoji, lấy dung dịch Rivanol đổ vào bông
băng, độn vào khẩu trang và mang đến chỗ mẹ. Cứ nằm trên đệm, mẹ im
lặng nhận lấy, đeo cẩn thận hai đầu dây khẩu trang vào hai bên tai. Tôi thật
buồn khi thấy mẹ nằm đó như một đứa trẻ.

Đến quá trưa, Naoji bảo mình phải gặp bạn bè và thầy dạy văn ở Tokyo, rồi
thay quần áo lịch sự, lấy của mẹ hai ngàn yên, đi lên Tokyo mất dạng. Đã
gần mười ngày trôi qua mà chưa thấy nó trở về. Mẹ thì cứ mang khẩu trang
mà chờ Naoji mòn mỏi.

- Rivanol thật là thuốc hay. Đeo cái khẩu trang này vào, cơn đau lưỡi hết
liền con à.

Mặc dù mẹ cười và nói vậy nhưng tôi nghĩ là mẹ đang nói dối mà thôi. Tuy
mẹ nói là “không sao cả đâu” và đã ngồi dậy được nhưng hầu như không
muốn ăn uống gì và ít khi mở miệng khiến tôi lo lắng bất an. Không biết
bây giờ Naoji làm gì ở Tokyo? đang lang thang chơi bời với ông nhà văn
Uehara rồi bị nuốt chửng trong vòng xoay điên loạn của kinh đô mất rồi.
Tôi càng nghĩ càng thấy khổ tâm. Việc bất giác nói với mẹ chuyện hoa hồng
rồi lỡ miệng nói là “tại vì không có con”, khiến tôi càng day dứt không yên.

- Ah.

Tôi thốt ra rồi đứng dậy, nhưng không biết đi đâu, khổ sở bước lên cầu
thang rồi bước vào căn phòng bài trí theo kiểu Tây Phương ở lầu hai.

Căn phòng này vốn được định trước là phòng của Naoji nên từ bốn năm
ngày trước, tôi đã bàn với mẹ nhờ ông Nakai đến giúp mang tủ quần áo của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.