TÀ DƯƠNG - Trang 86

từng thứ một dần biến mất quanh tôi thì cái mùi hương thanh tân của cơ thể
cũng nhạt nhòa dần. Trở thành một phụ nữ trung niên nghèo hèn. Trời,
không thể chịu nổi! Tuy nhiên, cuộc sống của phụ nữ trung niên thì cũng là
cuộc sống phụ nữ chứ. Dạo gần đây, tôi đã hiểu ra điều đó. Tôi nhớ đến lời
của cô giáo người Anh trước khi về nước nói khi tôi mười chín tuổi:

“Em đừng có dính vào chuyện yêu đương. Nếu yêu, em sẽ gặp bất hạnh
đấy. Hãy chờ đến khi chín chắn đã rồi hãy yêu, khi ngoài ba mươi tuổi ấy”.
Lời nói của cô làm tôi ngơ ngác bàng hoàng. Khi ấy tôi không thể nào
tưởng tượng được lúc mình ngoài ba mươi tuổi.

- Tôi có nghe nói là cô sẽ bán căn biệt trang này?
Vị tiên sinh bất ngờ hỏi thăm, với vẻ mặt khó chịu.

Tôi mỉm cười:

- Xin lỗi ông! Tôi chợt nhớ đến “Vườn anh đào”[3]. Vậy ông muốn mua hay
sao?

[3] Tên vở kịch cuối cùng của Chekhov. Câu này ám chỉ vị tiên sinh này chỉ
là thứ con buôn như Lopakhin.

Quả là bậc thầy, ông ta hiểu rất nhanh, miệng méo xệch vì giận, im lặng
không trả lời.

Mặc dù cũng có chuyện có người hỏi mua căn biệt trang này với giá năm
mươi vạn yên để làm chỗ nghỉ dưỡng cho một vị hoàng thân nào đó nhưng
chuyện này chẳng đi đến đâu. Ngay cả tin đồn như vậy mà vị tiên sinh này
cũng nghe ngóng được hay sao? Việc tôi nghĩ vị tiên sinh đây như tên lái
buôn Lopakhin trong vở kịch “Vườn anh đào” khiến ông vô cùng khó chịu
và sau vài ba câu xã giao sau đó, ông rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.