TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1002

“Em làm gì thế?” Liêu Á Phàm cuống cuồng kêu lên, như phải

bỏng. “Mau cầm về, mau cầm về.”

“Cho chị mà!” Thằng bé cố tình nhét tiền vào tay Liêu Á Phàm,

hai người giằng co như vận động viên đấu vật, cuối cùng Liêu Á Phàm
phải hạ giọng nói: “Nếu em cứ thế này, chị sẽ giận đấy.”

Thằng bé lúc đó mới thôi, nó nhét đại mớ tiền vào túi áo, rồi cầm

lon cô ca lặng lẽ tiếp tục uống.

Liêu Á Phàm thấy nhẹ cả người, tiện tay nhặt cái khuyên mở nắp

lon cô-ca thằng bé vừa vứt dưới đất lên, đeo vào ngón tay.

“Em xem, có giống chiếc nhẫn không?” Cô xòe ngón tay ra, cánh

tay giơ thẳng, nheo mắt nhìn cái vòng kim loại mơ hồ trên tay.

“Không phải nhẫn.”

“Chị hỏi em giống hay không, chứ không hỏi em có phải hay

không phải đâu.” Liêu Á Phàm trách móc. “Chị đương nhiên biết là
không phải rồi. Em đúng là một thằng nhóc đáng ghét.”

Thằng bé có vẻ hơi căng thẳng, vội nói thêm một câu: “Không

giống!”

Liêu Á Phàm vừa thở dài vừa cười, “Em á.” Cô véo mũi thằng bé

một cái, “Cũng không biết nịnh một chút để cho chị vui.”

Lúc đó, có tiếng chị Triệu ở trong bếp vọng ra: “Á Phàm, Á

Phàm…”

“Dạ!” Liêu Á Phàm vội đáp lời, quay lại nói với thằng bé, “Chị

phải làm việc rồi, em cũng nên về sớm đi.”

Thằng bé vội vàng đưa cái vỏ lon cô-ca rỗng, Liêu Á Phàm đưa tay

ra nhận, rồi lại nhìn nó cười để lộ hàm răng trắng bóng, “Cảm ơn em!”

Mặt thằng bé đỏ lên, nó cúi xuống nói nhỏ: “Không cần cảm ơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.