TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1037

hiểu nỗi khổ của anh ta, nghĩ cùng lắm để xe lại đây, đánh xe về chẳng
bằng ngồi uống tiếp với anh ta.

Sau một hồi chuyện nọ chuyện kia cuối cùng chủ đề chính vẫn

quay lại buổi hội thảo.

“Ôi, hội thảo tổ chức hay quá!” Mặt đỏ gay, Lỗ Húc bỏ nắm lạc

vào miệng, “Tiến sĩ Dương rất có trình độ khiến mọi người đều tập trung
lắng nghe.”

Lỗ Húc cười ha ha, những vụn lạc bắn cả ra bàn. Phương Mộc

không biết an ủi anh ta thế nào, chỉ đành gật đầu phụ họa: “Đúng thế!”

Lỗ Húc cúi đầu nhai lạc, như có điều muốn nói. Lúc ngẩng đầu lên

Phương Mộc nhìn rõ ánh mắt khát khao được dốc bầu tâm sự của anh ta.
Nhưng khi câu nói ra đến đầu lưỡi thì lại biến thành động tác nâng cốc:

“Uống đi!”

Phương Mộc chạm cốc với Lỗ Húc, nhấp một ngụm bia, nhịn

không được, nói: “Lỗ Húc, anh đừng có tự trách mình. Tôi tin rằng bác sĩ
Dương chỉ muốn… cho mọi người lĩnh hội sâu hơn mà thôi.”

Lỗ Húc cụp mí mắt xuống không trả lời. Lát sau, mới than nhẹ một

câu, “Tôi biết… không sao… có thể giúp mọi người giải quyết một chút
vấn đề thực tế… một chút ấm ức có thấm gì.”

Lỗ Húc ngẩng đầu lên, nụ cười như méo mó, “Tôi không có vấn đề

gì.”

Lúc này Phương Mộc chủ động nhấc cốc lên, “Đúng, tất cả những

phiền toái đều đã qua rồi, để ý làm gì ba chuyện vặt ấy.”

Lỗ Húc uống một ngụm lớn, vì uống quá nhanh nên bia theo góc

miệng chảy hết cả xuống cằm. Anh lấy tay lau qua loa, miệng lải nhải:
“Không vấn đề gì… tất nhiên không vấn đề gì.”

Phương Mộc thấy anh ta nói không tự tin lắm, trong lòng thấy rất

đồng tình với anh ta, nhưng lại không biết nói gì, đành lặng lẽ rút ra một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.