TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1038

điếu thuốc. Lỗ Húc châm lửa rít một hơi rồi kẹp điếu thuốc vào tay, cúi
đầu tiếp tục lẩm bẩm.

Khi ngẩng đầu lên nói, trên mặt Lỗ Húc nở một nụ cười hối lỗi.

“Về lý mà nói, tôi chẳng có lý do gì để oán trách tiến sĩ Dương

cả,” anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Suy cho cùng người ta chữa
khỏi bệnh cho tôi, lấy vụ án của tôi giúp đỡ người khác, tôi phải cảm ơn
họ chứ.”

Giờ giao thông cao điểm đã qua, nhưng người đi lại trên đường

ngược lại vẫn không dứt. Những bước chân vội vã lướt qua như nước
chảy hắt bóng lên tấm kính cửa sổ trước mặt Lỗ Húc.

“Chỉ có điều ông ta không nên lấy tôi làm ví dụ trong trường hợp

này, đều là người trong ngành, đến thằng ngốc cũng hiểu cái người tên là
H ấy chính là tôi.” Lỗ Húc vứt mẩu thuốc sắp cháy hết, châm tiếp một
điếu nữa, “Ngoài ra nếu lấy tôi làm ví dụ thì cũng không nên nói hết cả
sự việc ra.”

“Tôi cảm thấy…” Lỗ Húc lắc đầu cười, “Tôi cảm thấy lúc đó tôi

như bị để lộ mông trần đứng yên trên bục, tiến sĩ Dương chỉ vào tôi nói,
cậu bé này không dễ bảo – tôi thấy mình giống như một công cụ để ông
ta phô bày sự sáng suốt biết nhìn xa trông rộng của ông ta.”

“Đừng nói nữa!” Phương Mộc cảm thấy mình không thể nhẫn nhịn

để nghe tiếp được nữa, anh rót cho Lỗ Húc một cốc bia đầy, “Uống bia
đi!”

“Phương Mộc,” Lỗ Húc trừng đôi mắt đỏ đòng đọc, “Anh có cảm

thấy tôi là một kẻ vong ân bội nghĩa không?”

“Không!” Phương Mộc nói chắc như đinh đóng cột: “Tiến sĩ

Dương làm như thế thực ra là hơi quá, nhưng Lỗ Húc ạ, anh đừng vì thế
mà cảm thấy có lỗi – Vì ai thì cũng không nên!”

Có lẽ khói thuốc xông vào mắt Lỗ Húc, vành mắt của anh bỗng

chốc đỏ lên, tiếp đó anh nắm tay Phương Mộc, lắc lắc thật mạnh: “Người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.