TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1045

“Họp bàn về việc di dời.” Thầy Châu lắc đầu, “Dân quanh đây

thấy tôi có chút văn hóa, muốn tôi đứng ra đặt điều kiện với nhà đầu tư.”

“Gì cơ ạ?” Phương Mộc tròn mắt, “Chỗ này phải di dời ạ?”

Thầy Châu không trả lời, gật đầu cười đau khổ.

Phương Mộc trầm hẳn xuống, nhìn vẻ mặt thầy Châu cũng buồn

rười rượi, anh cất lời an ủi: “Không sao, đợi lấy được tiền bồi thường
chúng ta sẽ xây dựng một Thiên sứ Đường mới.”

“Đâu có đơn giản thế, trong thời gian di dời cậu bảo tôi sẽ dẫn bọn

trẻ đi đâu?” Thầy Châu quay lại nhìn ra sân và căn nhà nhỏ hai tầng.
“Lại còn lúc này mua một miếng đất để làm cô nhi viện sẽ hết bao nhiêu
tiền.”

“Mua ở đây không được thì về nông thôn mua.”

“Bây giờ mua đất ở nông thôn cũng không dễ đâu.” Thấy Châu lắc

đầu, “Lại còn, nếu như chỗ chuyển đến xa quá, bọn trẻ đi học sẽ khó
khăn, ảnh hưởng đến việc tiếp thu giáo dục.”

Phương Mộc không nói, anh vắt óc suy nghĩ cách giúp thầy Châu.

Nghĩ một lúc, anh thăm dò, nói: “Thầy Châu, hay ta tìm sự trợ giúp của
xã hội, sợ rằng khó vượt qua được khó khăn này.”

“Không!” Thầy Châu cười nhẹ nhàng, “Nếu như được thì tôi đã

làm như thế rồi. Tôi đã từng nói, tôi không muốn để cho bọn trẻ ngay từ
nhỏ đã có cảm giác thấp kém hơn người khác.”

Ông quay đầu, thật thà nói với Phương Mộc: “Cái nghèo trong tâm

hồn đáng sợ hơn nhiều so với cái nghèo vật chất.”

“Thế em không được coi là một nhà tài trợ sao?” Phương Mộc thử

tìm cách thuyết phục: “Chẳng có gì khác so với những người khác.”

“Cậu không giống họ!” Thầy Châu nhìn Phương Mộc cười, “Cậu

chỉ đại diện cho cá nhân mình, cậu lại không yêu cầu tôi đưa ra một sự
hồi đáp nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.