TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1164

“Hả?” Phương Mộc sửng sốt suýt nữa thì nhảy lên, “Con trai của

chị Triệu á?”

“Đúng” Thầy Châu nhìn Phương Mộc như muốn anh xông đến

đánh mình một trận, “Sau khi Duy Duy chết, tôi quyết định từ bỏ kế
hoạch Giáo hóa trường. Tôi tiêu hủy hết những ghi chép thực nghiệm, kể
cả mấy bài luận văn mà tôi đã tốn bao công sức và tâm huyết viết ra. Sau
đó tôi xin từ chức vì tôi cảm thấy tôi không còn đủ tư cách làm một nhà
tâm lý. Tôi đổi tên, thoát ra khỏi cuộc sống vốn có, lại ra ngoại thành
mua một miếng đất, xây dựng một cô nhi viện, đưa cô Triệu đang trong
hoàn cảnh khốn cùng về. Tôi đã làm hại nhiều đứa trẻ, cho nên tôi phải
có trách nhiệm bồi dưỡng, nuôi dạy những đứa trẻ đã từng bị bỏ rơi, bị
làm hại để chuộc lại những lỗi lầm trước đây tôi đã phạm phải.”

Nói xong, thầy Châu thấy như bị rút hết sinh khí, mệt mỏi dựa vào

thành giường. Nhưng nhìn biểu hiện của ông, thấy nhẹ nhõm đi nhiều
sau khi đã thổ lộ hết những bí mật đã giày vò ông ta nhiều năm qua.

Phương Mộc thì ngược lại không thể nào thoải mái được, anh

châm một điếu thuốc, tự ra lệnh cho mình phải nhanh chóng lấy lại bình
tĩnh. Ông già trước mặt là một người anh rất kính trọng, nhưng kẻ đầu
têu của những bi kịch lại chính là ông.

Hút xong một điếu thuốc, Phương Mộc giở cặp tài liệu ra, cố gắng

dùng cái giọng của người đang làm việc, hỏi: “Thầy Châu, những ghi
chép về những thí nghiệm ngày ấy thầy không lưu lại bản nào à?

“Đúng vậy!”

“Thế thầy có thể nhớ lại tên của những đối tượng làm thí nghiệm

và những tình nguyện viên năm đó được không?”

“Có một số có thể nhớ.”

“Thế thì tốt quá!” Phương Mộc rút trong cặp tài liệu ra một trang

giấy, lại đưa cho ông ta một cái bút, “Hãy đánh dấu những cái tên mà
thầy nhớ được trong danh sách này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.