TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1251

chúng ta "nhào nặn". Tuy chuyện đã trôi qua cả chục năm nhưng anh ta
vẫn không bỏ được thói quen tự sướng, anh ta vẫn thường xuyên thể hiện
sự quan tâm khác thường với các cô bé xung quanh."

"Phải! Những số liệu thí nghiệm liên quan đến Khương Đức Tiên,

rất có giá trị đối với chúng ta."

"Đúng thế. Em còn nhớ, chúng ta đã rất mừng về điều đó." Dương

Cẩm Trình ngẩng nhìn Châu Chấn Bang. "Tuy nhiên, em vẫn luôn nghĩ
rằng, nếu không được giáo dục tốt, nhất là giáo dục về pháp luật, thì liệu
Khương Đức Tiên có biến thành một kẻ tội phạm chuyên gian dâm với
gái vị thành niên không?"

Châu Chấn Bang im lặng. Ông rút một điếu thuốc, Dương Cẩm

Trình bật lửa cho ông châm.

Hút được nửa điếu thuốc, Châu Chấn Bang thở dài thườn thượt.

"Cẩm Trình, cậu vẫn biết cơ thể tôi khiếm khuyết." Châu Chấn

Bang khẽ nói. "Nhưng cậu có biết tại sao tôi bị mất bộ phận ấy không?"

"Không ạ." Vẻ mặt Dương Cẩm Trình trở nên nặng nề. "Em không

dám hỏi, và thầy cũng chưa từng nói đến."

"Năm 1969, tôi mới làm công tác giảng dạy ở Đại học Sư phạm ít

lâu. Ngày 19 tháng 4 năm ấy tôi trên đường đi đến hiệu sách Tân Hoa
trên đường Trùng Khánh thì gặp ngay cuộc ẩu đả giữa hai phái(15). Tôi
đang chạy đi tìm chỗ ẩn nấp, vừa chạy được mấy bước tôi cảm thấy
người nóng rực. Về sau tôi mới biết có một viên đạn đã bay từ sau mông
và xuyên qua chỗ này của tôi." Châu Chấn Bang chỉ vào bên dưới. "Nằm
trên giường bệnh, tôi luôn nghĩ thực ra là thế nào nhỉ? Tại sao dân chúng
thành phố đều biến thành thế này? Tôi cảm thấy những lý luận mà mình
đã học trong trường đại học đều không thể giải thích nổi thứ đại họa
đang xảy ra xung quanh. Hình dung bọn họ là dã thú cũng chưa xứng, vì
dã thú thì không thể duy trì được sự nhất trí cao độ trong hành vi, nhưng
bọn họ thì lại mất hết tính người."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.