Bỗng một bóng người lờ mờ xuất hiện giữa làn hơi đang bốc lên
nghi ngút trước mặt, Phương Mộc khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn mãi mới
nhận ra là Hàn Vệ Minh.
Hàn Vệ Minh tự động ngồi xuống trước mặt Phương Mộc, đưa mắt
nhìn đám vỏ chai bia và thức ăn trên bàn, khẽ cười: "Uống khá nhiều rồi
đấy nhỉ, Phương Mộc."
Nói xong, không chờ Phương Mộc đáp lời, anh vẫy tay gọi nhân
viên phục vụ.
"Cho thêm bốn chai bia, hai đĩa gáy bò."
Sau khi bia và đồ ăn được mang tới, Hàn Vệ Minh cắm cúi ăn
uống, không hề nhìn Phương Mộc. Phương Mộc chăm chú nhìn anh ta,
tâm trạng rối bời. Có thể khẳng định, đây là một cảnh sát rất có trách
nhiệm với nghề. Nhưng chính anh ta đã vạch rõ ý đồ thực sự của ông
Hình, khiến Phương Mộc cảm thấy đau khổ vì bị lừa dối.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Phương Mộc, Hàn Vệ Minh
bảo: "Ăn một chút đi, có ghét tôi thế nào, cũng phải ăn cơm chứ." Hàn
Vệ Minh không hề ngẩng đầu lên.
Phương Mộc ngây người, nhấc đũa gắp mấy miếng thịt dê trong
nồi bỏ vào bát theo phản xạ, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Không, tôi
không ghét anh."
"Ha ha." Hàn Vệ Minh ngẩng đầu nhìn Phương Mộc, "Anh và tôi
đều làm nghiên cứu, không phải giấu tôi, viết rõ trên mặt cậu cả đấy."
Phương Mộc lặng im, mấy giây sau bỗng anh đập mạnh chiếc cốc
xuống bàn, gầm lên: "Tại sao không tha cho anh Hình?"
Mấy vị khách trong quán giật mình quay đầu lại, kinh ngạc nhìn
họ, sau đó lại tiếp tục ăn uống. Phương Mộc đỏ mặt tía tai, còn nét mặt
Hàn Vệ Minh vẫn điềm tĩnh.