Hàn Vệ Minh nhìn chiếc cốc nứt toác trong tay Phương Mộc, khẽ
cau mày, anh quay người ra hiệu cho nhân viên phục vụ lấy chiếc cốc
khác.
Tiếng gầm vừa nãy dường như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của
Phương Mộc, anh cúi đầu xuống, cảm giác toàn thân mệt mỏi rã rời.
Nhân viên phục vụ sợ sệt rút chiếc cốc ra khỏi tay Phương Mộc, anh mới
cảm giác lòng bàn tay đau nhói.
Lòng bàn tay anh đã bị mảnh thủy tinh vỡ cứa rách, vết thương
không sâu, nhưng máu lập tức ứa ra.
Một tờ giấy ăn trắng tinh được đưa tới trước mặt Phương Mộc,
Hàn Vệ Minh không nói gì, chỉ ra hiệu cho anh rịt tay lại.
Phương Mộc nghe lời cầm lấy tờ giấy ăn ấn vào lòng bàn tay, khi
ngẩng đầu lên, Hàn Vệ Minh đã bỏ đũa xuống, rút một điếu thuốc chậm
rãi hút.
"Không phải là tôi không tha cho anh ấy, mà chính anh ấy không
tha cho mình." Hàn Vệ Minh từ tốn nói: "Là cảnh sát, anh ấy đã làm một
việc tuyệt đối không nên làm."
"Anh Hình chắc chắn không giết người vô cớ…"
"Cho dù vì bất cứ lí do gì cũng không được giết người!" Hàn Vệ
Minh cao giọng: "Mọi tội lỗi đều có thể tha thứ, duy nhất tội giết người,
tuyệt đối không thể tha thứ được!"
Mỗi chữ đều được thốt ra rất rành rọt, nói xong, Hàn Vệ Minh nhìn
thẳng vào Phương Mộc, lông mày nhíu sát, như thể muốn khắc ánh mắt
mình lên mặt Phương Mộc. Sau khi nhìn lại được nửa phút, Phương Mộc
chịu thua.
"Anh Hình đã bị mưu hại…" Phương Mộc lắp bắp nói.
"Chuyện này đã rõ như ban ngày." Hàn Vệ Minh lại châm một điếu
thuốc, "Nếu tôi đoán không nhầm, anh biết rõ hơn tất cả chúng tôi về