chính và cửa sổ đều bằng gỗ, diện tích khuôn viên khoảng hơn hai trăm
mét vuông, lịch sử không dài, nhưng vì không được tu bổ định kì nên
trông cũ nát thảm hại. Phương Mộc đẩy cánh cửa gỗ đã biến dạng vì ẩm
thấp, lập tức hàng đống bụi xộc vào mũi khiến anh nghẹt thở. Anh không
dám ho to, đành đưa tay bịt miệng, chăm chú quan sát gian từ đường
rộng trống trải trước mặt.
Bên trong từ đường rộng khoảng hơn một trăm mét vuông, nền lát
đá, một lớp bụi dày bám trên mặt nền. Trong gian chính giữa, một vài
chiếc bàn ghế cũ hỏng kê lung tung. Thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi
vào qua khe cửa sổ, tấm gia phả và mấy bức chân dung treo trên tường
màu đã bạc phếch, rung rinh như muốn rơi xuống. Mặc dù bên ngoài
nắng chiếu rực rỡ, nhưng trong từ đường vẫn âm u tịch mịch, dường như
mở cánh cửa từ đường ra là bước vào một thế giới khác.
Phương Mộc khom người xuống, lập tức nhận ra trên lớp bụi dày
có những dấu chân. Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, phía bắc từ
đường là một chiếc bục gỗ đơn sơ, trông tựa như một sân khấu dựng
tạm. Phía trong cùng của bục gỗ là một khe tường hẹp, lối ra có treo một
tấm rèm vải bẩn thỉu. Phương Mộc rón rén bước tới, nhẹ nhàng leo lên
bục, lập tức nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở phía sau bức mành.
"Chị… Chúng ta đang gây ra tội ác… Em nhìn thấy hết rồi…
Khủng khiếp quá…"
Phương Mộc nhận ra đó là giọng của Lục Hải Thao, cậu ta vừa nói
vừa khóc, giọng vô cùng sợ hãi.
Một giọng nói khác là của Lục Hải Yến, cô cũng đang khóc, vừa
khóc vừa khe khẽ khuyên giải Lục Hải Thao.
"Em mặc kệ… Em không thể tiếp tục tiêu loại tiền này nữa… Chị,
em phải đi báo cảnh sát… Chắc chắn chúng ta sẽ bị quả báo…"
Bỗng một thanh gỗ dưới chân Phương Mộc bị gãy, mặc dù tiếng
động rất nhỏ nhưng trong từ đường yên ắng, âm vang tựa một tiếng sấm